Mưa xuống, càng đem hơi mốc trong phòng thêm lan tỏa, mặt Tịnh Kỳ đã trắng bệch, mồ hôi túa ra từ hai bên thái dương, trông cô bây giờ vô cùng mệt mỏi.

Tịnh Kỳ chẳng buồn quan tâm, hai cô tay vẫn cố cựa quậy để đem dây trói cởi. Dây thừng thô ráp cọ xát da thịt trắng nõn, càng tăng thêm nỗi đau đớn của thân thể.

Tịnh Kỳ cố hết sức, dây trói mới chỉ nới lỏng được một chút, bỗng ‘cạch’ một tiếng, cửa bên ngoài bị đẩy ra, Tịnh Kỳ dừng lại, nằm im như một xác chết.

Thư Di giật mạnh tóc Tịnh Kỳ, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo giữa tranh sáng tranh tối.

“Đừng giả chết nữa! Giờ mới đến trò vui đây!” Nói rồi cô ta bóp miệng Tịnh Kỳ lại, đổ vào trong miệng cô một lọ thuốc.

Tịnh Kỳ đem hết số thuốc vừa vào miệng phun ra, giãy dụa kịch liệt, nhất quyết không để thứ thuốc trong tay Thư Di rơi vào cổ họng cô.

Thư Di thấy vậy, cô ta càng tỏ ra thích thú.

“Để sức lát nữa mà còn chống cự. Thuốc này có thể biến liệt nữ thành gái điểm chỉ trong tích tắc. Cô không thoát nổi đâu.”

Đến lúc đó thì không cần ai cưỡng ép, Tịnh Kỳ cũng chủ động cởi áo hiến thân, sự xong rồi, cô ta còn trách được ai nữa.

Thư Di cười lớn, nghĩ tới cảnh tượng mà Tịnh Kỳ sẽ gặp trong vài phút tới, cánh tay càng thêm dùng lực.

Vị đắng của thuốc bắt đầu lan tỏa trong miệng Tịnh Kỳ, nó thôi thúc cô càng chống cự thêm quyết liệt.

Lọ thuốc bị văng ra, Thư Di điên tiết, cô ta tát Tịnh Kỳ: “Tiện nhân!”

Đầu gối Tịnh Kỳ co lại, cô thúc một cú mạnh vào bụng của Thư Di.

Thư Di không phòng bị, cô ta ngã ra sau, Tịnh Kỳ nhân lúc này cởi dây trói ở chân, tức tốc chạy ra cửa.

Ngón tay vừa nắm được chốt cửa, bỗng xuất hiện một thân hình lực lưỡng chắn ngay trước mặt cô, cánh tay xăm trổ của gã đàn ông vung lên, giáng một cước vào đầu Tịnh Kỳ.

“Mày muốn chạy đi đâu!”

Cơn đau làm Tịnh Kỳ choáng váng, trước mặt như quay cuồng, cô ngã xuống.

Thư Di thấy vậy thì bò tới, nói với gã anh họ.

“Đừng để nó bị thương quá, còn việc quan trọng cần phải dùng nó nữa.”

“Đem thứ này đổ hết vào miệng nó đi.” Thư Di đem lọ thuốc chuyển qua cho gã, sau lần sơ hở vừa rồi, lần này cô ta nhất quyết không cho Tịnh Kỳ có cơ hội phản kháng nữa.

“Thuốc gì đây?”

Thư Di phủi vết bẩn ở gấu váy, hừ một tiếng. “Thứ làm cho cô ta ngoan ngoãn hơn.”

“À.” Gã anh họ cười một tiếng nham nhở, là tay chơi nhiều năm, sao gã không biết Thư Di đang ám chỉ điều gì. Ánh mắt gã quét qua khuôn mặt xinh đẹp của Tịnh Kỳ, quét xuống bộ áo quần rộng thùng thình nhưng đường nét vẫn đâu ra đấy, gã vô thức nuốt nước bọt.

“Hàng ngon thế này. Cho anh mày chơi trước được không?” Gã hỏi Thư Di.

Thư Di nhìn bộ dạng thèm thuồng của gã, cười khẩy. “Nếu anh có gan thì đụng vào nó. Chơi xong tôi cũng không đảm bảo anh còn mạng được đâu.”

Thì ra cô ta vẫn bị mấy lời của Tịnh Kỳ uy hiếp, thế nên mới không dám làm liều. Chứ với tính cách nóng nảy của cô ta, sớm đã để gã anh họ được như ý nguyện chứ cần gì phải thông qua Ôn tổng này nọ.

Gã anh họ tiếc rẻ thả Tịnh Kỳ xuống, ném lọ thuốc đã bị bóp hết qua một bên.

“Đem cô ta lên xe đi, để lâu lại rách việc.”

Gã anh họ nghe lời Thư Di đem Tịnh Kỳ đã mê man vác lên, song vừa mới chỉ đụng vào người cô, gã lại thả xuống, đôi mắt láo lác nhìn ra bên ngoài.

“Chuyện gì thế?”

“Hình như có người tới.” Gã nói, lại bảo Thư Di im lặng để gã xác nhận. Cuối cùng nghe được đúng là tiếng xe thật, liền bảo Thư Di đi ra ngoài kiểm tra.

“Không phải đây là địa bàn của anh à?” Thư Di bực bội gắt lên, đã thỏa thuận hết với Ôn tổng rồi, cô ta rất sợ có sự cố nào làm gián đoạn.

“Thì cứ ra xem tình hình đi. Không lại chết cả lũ bây giờ.”

Sau khi Thư Di ngúng nguẩy đi ra, gã đàn ông quay đầu kiểm tra Tịnh Kỳ, xác nhận cô đã bị thuốc làm cho mê mệt, liền đưa tay sờ soạng một chút.

“Chết tiệt.” Hàng phơi ra đó rồi mà gã lại chỉ nhìn được chứ không ăn được. Khiến gã tức điên.

Gã đàn ông bực bội nhìn ra cửa, thấy Thư Di vẫn chưa trở vào thì bắt đầu sốt ruột. Nó làm cái quái gì bên ngoài vậy.

Giữa lúc gã đàn ông chuẩn bị nhổm dậy, bỗng một lực giáng xuống đầu gã từ trên cao, hai tay Tịnh Kỳ ôm một tảng gạch, dùng hết sức bình sinh mà đập vào đầu gã.

“Mày…” Gã đàn ông nói không nên lời,máu túa ra chảy xuống hai bên thái dương, trước khi ngất đi hai mắt vẫn trợn ngược, không thể tin nổi là con nhóc này còn sức đánh lại gã.

Có trời mới biết Tịnh Kỳ đã nghiến chặt răng như thế nào để chịu đựng cảnh gã sờ soạng trên người cô, tất cả chỉ để làm gã mất cảnh giác.

Sau khi đánh được gã đàn ông, Tịnh Kỳ liền cắm đầu cắm cổ mà chạy, cô biết đây có thể là mấy chục giây quý giá của đời mình, trước khi Thư Di quay lại, cô phải chạy càng xa càng tốt. Bởi thuốc trong cơ thể đã mất tác dụng, chắc chắn khi bị bắt lại một lần nữa, cô không phải là đối thủ của Thư Di.

Những chuyện sau đó, không dám tưởng tượng được nữa.

Bỗng một tiếng sấm nổ rền trời, chút ánh sáng còn le lói dẫn đường cho Tịnh Kỳ vụt tắt, khung cảnh trước mắt tối mịt.

...

Trong khi đó, ở một hướng khác, Thư Di đã bị hai vệ sĩ của Thẩm Thiều Đình ép quỳ trên nền đất, run rẩy trước cơn thịnh nộ của hắn.

“Tịnh Kỳ đâu?”

Thẩm Thiều Đình đang cố kìm chế lửa giận của hắn để không lao tới bóp chết Thư Di, hắn cần phải tìm thấy Tịnh Kỳ trước đã.

“Tôi không biết.” Thư Di sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu. Chỉ có thể lặp đi lặp lại ba từ tôi ‘không biết’ một cách vô nghĩa.

Thẩm Thiều Đình không còn kiên nhẫn với Thư Di, ra lệnh cho người dẫn cô ta đi còn bản thân thì chạy vào tìm Tịnh Kỳ.

Thẩm Thiều Đình cầm đèn pin vào bên trong, thấy gã anh họ của Thư Di đầu be bét máu nằm đó, tim thắt lại, hắn nghĩ Tịnh Kỳ đã phải sợ hãi như thế nào khi cô chạy ra khỏi đây?

“Chắc cô ấy vẫn chưa đi được xa đâu, chia nhau ra đi tìm đi.” Thẩm Thiều Đình phân phó. Đêm nay có phải lật hết cái nhà kho này, hắn cũng phải tìm cho được Tịnh Kỳ.



Không biết là Thẩm Thiều Đình đã tới, Tịnh Kỳ cứ hướng về phía trước, không gian tối mịt, hành động của cô đơn giản chỉ là theo quán tính mà chạy. Như một con thiêu thân, Tịnh Kỳ cứ thế đâm đầu vào những thùng hàng đang chất cao như núi.

Toàn bộ thùng các tông đổ ập lên người Tịnh Kỳ, ngăn cách cô với thế giới bên ngoài, cũng nuốt đu tiếng kêu cứu yếu ớt của cô.

Tịnh Kỳ bị mắc kẹt trong đó, toàn thân bị ép đến đau nhức, cô không thể cựa quậy, chỉ có thể há miệng cố tìm mọi cách hít chút không khí ít ỏi còn sót lại.

Chỉ không biết là có thể gắng gượng đến bao lâu, đứng trước ranh giới của sự sống cái chết, trong đầu Tịnh Kỳ chỉ có một suy nghĩ duy nhất là cô phải sống, còn phải nuôi Alice đến lúc con bé trưởng thành. Cả hai mẹ con cô còn có rất nhiều dự định còn chưa kịp làm, cô vẫn còn chưa kịp tìm lại ký ức.

Cách đó không xa, xen lẫn vào tiếng mưa là tiếng Thẩm Thiều Đình gọi lớn: “Tịnh Kỳ, em ở đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play