Editor: Tui ở nhà ôm trụ mà đồng đội thì chỉ chờ tui gank! Quá đáng! ( ・ั﹏・ั)
Thất tịch vv nha mn. Dịch thế này chắc chẳng đi đâu đc ha. 😌
····
Chính văn của 《 Ác Chủng 》bắt đầu khi nam chính bước vào đại học, những truyện phát sinh thời cấp ba chỉ được sơ lược trong hồi ức của Trình Giản.
Dung Kiến không nhớ việc này có được đề cập trong truyện hay không.
Nhưng dù thế nào thì chuyện cũng xảy ra rồi.
Nếu như biết trước thù Dung Kiến sẽ không rời khỏi. Có lẽ cậu không có tác dụng gì nhưng dù có hay không thì cũng khác.
Trán Dung Kiến đổ đầy mồ hôi lạnh, vì không mang gang tay nên hai tay cậu bại lộ trong không khí lạnh buốt, làn da trắng tái nhợt còn hơi run rẩy.
Cậu không biết an ủi Minh Dã thế nào, có lúc an ủi lại lần nữa vạch vết sẹo của hắn ra, Dung Kiến không nắm chắc được chừng mực ở đâu chính cậu cũng không biết được bản thân muốn gì vào thời điểm bất định này. Đó lại càng không nói đến việc cậu còn không thể hiểu được lòng người sâu sắc đến mức nào.
Dung Kiến bước lên phía trước, đưa quả táo được buộc ruy băng ra: "Không nên hút thuốc đâu, ăn táo nè."
Minh Dã đã đổi thuốc trước kia, không còn là loại thuốc kiến cậu bị sặc nữa, nó là hộp thuốc lá bạc hà dài nhỏ, có vẻ như mùi vị cũng rất nhạt, Dung Kiến luôn cảm thấy có chút quen mắt.
Nhưng Dung Kiến lại không nhớ rõ, có khả năng là cậu đã nhìn thấy nó ở nhiều nơi cũng nên.
Minh Dã nhận lấy quả táo tây, há mồm cắn một ngụm.
Hôm nay có một trận tuyết rơi nhưng cũng đã đã ngừng, bây giờ bầu trời chỉ còn một màu xám xịt.
Minh Dã rũ mắt quay mặt về phía cậu, da dẻ nhợt nhạt không một một chút máu, vẻ mặt hắn lại rất hoà hợp với loại khí trời này, u ám mà lạnh lẽo.
Hắn nuốt xuống một miếng táo, giọng điệu hờ hững như đang nói về chuyện quả táo ngọt hay không ngọt, tóm lại là không quá quan trọng. Nhưng điều mà hắn thật sự hỏi lại chả liên quan gì:
"Tiểu thư lại đang thương hại tôi sao?" Ngay sau đó Minh Dã bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt khoá trụ lại Dung Kiến: "Không cho nói dối."
Dung Kiến ngơ ngác, chớp mắt nhìn Minh Dã, cậu nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ trong giây lát: "Thế giới này có rất nhiều người đáng thương, nhưng sao tôi có thể thương hại hết quá khứ của từng người một?"
Đây là lời thật lòng của cậu, cũng chỉ có thể thế này thôi.
Lần này đến lượt Minh Dã nói không nên lời. Câu trả lời nằm trong dự liệu, có lẽ là vì thương hại cũng có thể là sự phủ nhận. Hắn sẽ nối tiếp câu tiếp theo, hỏi một vấn đề cho đến khi có được kết quả bản thân mong muốn.
Nhưng câu trả lời đầu tiên của Dung Kiến có hơi bất ngờ.
Tiếu Lâm vốn không thể tìm tới Minh Dã.
Tiếu Lâm vào tù cùng năm với Minh Dã rời đi, năm ấy hắn mới 13 tuổi. Sau đó Minh Dã được đưa vào trại trẻ mồ côi rồi được lão Tôn nhận nuôi, trong khoảng thời gian này hắn nắm được nhược điểm của viện trưởng của trại, từ đó để người kia xoá hết mọi vết tích, cho dù Tiếu Lâm có ra tù tìm thấy được trại mồ côi thì cũng không thể tìm được Minh Dã.
Nhưng lúc này đây bà ta lại tìm đến.
Khoảng cách Minh Dã nhìn thấy Tiếu Lâm hắn cũng thông suốt, chắc chắn cái tên bị đuổi việc khỏi Dung gia kia là người để lộ, ngày đó hắn không xử lý chuyện ngoài ý muốn kia vì Dung Kiến càng mang đến nhiều bất ngờ hơn.
Dung Kiến lại không để ý đến vấn đề này. Theo quan điểm của Dung Kiến thì Minh Dã cũng chỉ là một cậu thiếu niên mười tám đầy sĩ diện, hắn bỗng nhiên gặp phải chuyện như thế chắc chắn đã chạm đến tự tôn nên không cho phép người nào thương hại mình. Năm cậu 18 tuổi tính khí so với Minh Dã còn kém hơn hắn gấp mấy lần, Minh Dã nhìn cậu suốt ruột chạy tới còn có thể an ủi bảo cậu đừng lo bí mật liên quan đến Tiếu Lâm còn chưa bị tiết lộ.
Một sự dịu dàng khó phát hiện.
Dung Kiến tự nhận bản thân rất săn sóc mà nhảy vọt qua đề tài này, mới phát sinh chuyện như này, tuy thầy Trương đã đè lời đàm tiếu trong lớp xuống nhưng giờ quay lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cậu ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn Minh Dã, đè thấp giọng nói: "Hôm nay là lễ Giáng Sinh bên ngoài chắc chắn rất náo nhiệt, chúng ta trốn học đi!"
Minh Dã nghĩ thầm, không thể thế được, sắp thi tháng đến nơi rồi, lần thi trước tuy Dung Kiến đứng top 11 là bất ngờ lớn, nhưng trong cuộc sống luôn có những nhân tố không ổn định nếu cậu không tăng hạng mà còn thụt lùi...
Hơn nữa giữa hai người họ cũng có cam kết, Dung Kiến nhất định phải ở trong top 10 người đứng đầu, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Cơ mà sau nửa phút im lặng, Minh Dã vẫn khẽ gật đầu.
Bây giờ là thời gian đi học, không có giấy phép xin nghỉ của giáo viên chủ nhiệm nên họ không thể quang minh chính đại ra ngoài bàng cổng chính được.
Hai người băng qua một con đường nhỏ đến một bức tường thấp nơi những học tra hay trèo ra ngoài, cũng không bất ngờ khi nơi này chả có bóng ai.
Nghĩ lại cũng đúng, ai chán học mà còn muốn chơi lễ thì đã sớm leo ra ngoài từ lâu, còn chờ đến giờ làm gì nữa chứ.
Minh Dã cầm quà từ trong tay Dung Kiến, hắn dễ dàng mà trèo qua bên kia kia tường.
Giờ đến lượt Dung Kiến...
Dung Kiến tự cao tự đại không để loại tường thấp này vào mắt, nhưng tiếc là giờ cậu đang mặc váy, hành động bất thiện, cậu loay hoay gần 10 phút mới miễn cưỡng leo lên.
Tuyết rơi vào ban ngày đến chạng vạng thì quang đãng.
Bầu trời đầy mây, không thấy ông mặt trời trốn ở chỗ nào, nhưng những ánh sáng liên miên đến từng mảng bao phủ lên Dung Kiến người vốn đang ngồi trên tường, kiến cậu càng thêm mềm mại.
Dung Kiến chọn một chiếc áo len mềm mịn, khăn quàng cổ tự đan cũng cũng mềm nốt, chắc chắn là vì bản thân cậu quá khiêm nhu.
Minh Dã sống đến năm 30 tuổi cũng chưa từng thấy ai như như thế.
Dung Kiến là người đầu tiên.
"Tiểu thư cứ nhảy xuống đi, tôi sẽ đỡ được mà." Nghĩ như thế, Minh Dã liền nói với Dung Kiến.
Dung Kiến lắc đầu, cậu mím môi: " Cậu đừng có coi thường tôi thế!" Dù cho cái váy có hơi vướng tay vướng chân nhưng cậu vẫn vì mặt mũi mà cự tuyệt không chịu thua.
Minh Dã không phải xem nhẹ cậu mà hắn sợ cậu sẽ bị té khi nhảy xuống, nhưng thấy Dung Kiến kiên quyết hắn chỉ đành tránh ra.
Dung Kiến cũng nhẹ nhàng nhảy xuống đất, cậu đến trước mặt Minh Dã đắc ý khoe khoang: " Cậu xem đi!"
Minh Dã cảm thấy Dung Kiến thật sự có khả năng chỉ mới 15 tuổi, những chuyện năm 18 tuổi mà hắn đã từng làm hắn tuyệt đối sẽ không lấy ra để mà đắc ý như vậy, đúng là có hơi đơn thuần.
Nhưng cũng có chút... đáng yêu?!
Minh Dã: "Trốn học thành công, hôm nay tiểu thư muốn đi đâu chơi?"
·
Hai người ngồi xe đến trung tâm thành phố thương mại, không phải giờ cao điểm nhưng cũng bị kẹt xe gần nửa giờ. Đường dành cho người đi bộ cũng đông nghịt người, đâu đâu cũng treo đầy đồ trang trí lấp lánh cùng những cây thông noel.
Dung Kiến của hai mươi năm trước cũng chỉ là một người khá giả, không hiểu thế nào là hưởng thụ cao cấp, cho dù xuyên qua thành một tiểu thư nhà giàu nhưng tính mạng lại như ngàn cân treo sợi tóc, càng đừng nói ra ngoài hưởng thụ, không thể làm gì khác hơn là chuẩn bị đi theo người ta xem phim chiếu rạp.
Sau khi Dung Kiến đến thế giới này cả ngày chỉ biết có học, học nữa học mãi nên cũng chả biết phim nào hay phim nào dở, cậu chỉ tâm tâm niệm niệm một túi bỏng ngô cùng một chai coca-cola nên nói với Minh Dã: "Cậu tự chọn xem phim nào hay đi, tôi đi mua gì đó để ăn."
Minh Dã liếc cậu một cái, phim điện ảnh chiếu rạp trong ngày Giáng Sinh đa phần là phim tình cảm, Dung Kiến chắc chắn không thích xem nên hắn chọn ra một bộ phim hành động ăn khách nhất.
Lúc lấy được vé xem phim, Dung Kiến cũng mua được đồ xong, trong rạp có hơi nóng, cậu cởi áo khoác, một tay cầm hai cốc coca, tay kia thì lại áp túi bỏng ngô vào ngực mình.
Minh Dã dời tầm nhìn, có lẽ hắn nên nhắc nhở cậu rằng không nên chặn thứ gì vào ngực như thế.
Vì Dung Kiến căn bản không có ngực, lại còn không mặc áo lót trong nên nhìn vậy thì quá rõ ràng.
Đây là bộ phim đầu tiên Dung Kiến xem trong 《 Ác Chủng 》cũng trải qua lễ Giáng Sinh lần thứ nhất, hơn nữa cũng là lần đầu tiên cùng Minh Dã đi chơi theo đúng nghĩa chứ không phải học tập.
Cũng vì thế, Dung Kiến ăn một túi bắp ngô xa xỉ còn uống một cốc coca, vui vui vẻ vẻ mà ngồi nghiêm chỉnh xem xong một bộ phim điện ảnh.
Bên ngoài chật ních người, đến cả thanh máy cũng không thể chen, hai người đành đi ra ngoài bằng thang bộ.
Từ rạp chiếu phim ra cũng gần 8h tối, ngoài trời tuyết bay lất phất, đúng với bầu không khí Giáng Sinh náo nhiệt.
Minh Dã hỏi Dung Kiến đi nơi nào tiếp.
Dung Kiến đứng trước cửa rạp phim, chần chừ trong giây lát:
"Sinh nhật của cậu vào ngày 28, hôm đó lại trùng với lần thi tháng của ngày đầu, có khả năng không thể ra khỏi cửa được, không bằng chúng ta tổ chức sinh nhật cho cậu vào hôm nay đi, được không hả!? Quà tôi cũng mang đến luôn rồi." Dung Kiến nâng nâng cái túi trên tay, lại đổi lời:
" Nhưng nếu cậu vẫn muốn chờ thêm vài ngày nữa thì ngày 28 cũng không có gì không tốt..."
Trong lời cuối cùng gần như có ý vị khẩn cầu.
Có phải vậy hay không. Dung Kiến cảm thấy đem ngày 28/12 làm ngày sinh nhật cho Minh Dã là đang xúc phạm hắn, nhưng Minh Dã lại không biết tường tận có lẽ vẫn cho rằng, tổ chức sinh nhật vào ngày mình sinh ra thì càng vui vẻ.
Tổ chức sinh nhật là vì muốn Minh Dã vui, Dung Kiến không muốn bởi vì cậu lung ta lung tung mà giảm bớt niềm hạnh phúc của Minh Dã.
Minh Dã chớp mắt nhìn cậu một cái thật sâu: "Được."
Hắn không đoán sai, Dung Kiến quả thật biết ngày sinh chân chính của hắn.
Thế nhưng, Dung Kiến sao lại biết được?
Dung Kiến không hề biết đường ngang ngõ tắt trong đầu Minh Dã, cậu hoàn toàn không nén nổi sự hưng phấn: "Cậu đáp ứng rồi nhá, vậy giờ chúng ta đi tổ chức sinh nhật luôn, tôi đặt bánh ngọt trước đã!"
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, mọi cửa hàng đều có bánh gato sẵn còn được người khác đặt trước theo lý mà nói thì không thể có ngay lập tức. Nhưng đây là chuyện có thể giải quyết bằng tiền, còn không được thì chẳng phải còn có thân phận đại tiểu thư Dung gia đây sao? Ở phụ cận có một khách sạn là sản nghiệp của Dung gia, lúc lấy xe cậu cũng đã đánh tiếng với cấp cao ở đó.
Khách sạn cách chỗ này một khoảng, tuyết rơi trên đất có hơi dày, xuyên qua đám đông nghìn nghịt tiến về phía khách sạn.
Tuyết bỗng nhiên dày đặc.
Nội tâm Dung Kiến tuy rằng phi thường kiên cường, nhưng cũng hết cách với cơ thể mảnh khảnh này, cậu hắt xì một cái.
Minh Dã bắt đầu khéo nút khóa trên áo khoác của mình.
Áo mùa đông rườm rà phức tạp, nếu là mùa hè chiếc áo lúc này đã phủ lên đầu Dung Kiến.
Dung Kiến sốt ruột kéo tay Minh Dã, cậu lắc đầu từ chối ngay tắp lự: "Không được, cậu sẽ bị ốm mất!"
Minh Dã hơi giật mình, hắn nhìn cậu rồi gật đầu, nhưng cũng không kéo khóa lại mà mở gói quà trong túi lấy chiếc khăn cổ màu nâu nhạt vừa dày vừa ấm ra, hắn nhẹ nhàng dùng nó bao quanh cổ của Dung Kiến.
Đây là quà mà Dung Kiến đưa cho Minh Dã, nhưng Dung Kiến lại là người thứ nhất dùng đến.
Dung Kiến chưa kịp phản đối thì đã nghe Minh Dã lên tiếng: "Tôi rất quý trọng chiếc khăn mà tiểu thư đưa cho."
" Nhưng phần quà tốt nhất với tôi mà nói, chỉ cần tiểu thư không sinh bệnh."
Dung Kiến trầm mặc không nói.
Thọ tinh là lớn nhất, cậu không khỏi liếc nhìn bản thân đang được bọc kín mít được phản chiếu trên cửa kính, cậu sờ đầu: "Thế này cứ như dân chạy nạn vậy."
Minh Dã khẽ cong môi hắn nhẹ nhàng dỗ dành cậu: "Sao có thể giống chứ."
Đến cửa khách sạn đã có người đứng chờ để tiếp đón Dung Kiến.
Minh Dã lấy chiếc khăn trên cổ Dung Kiến xuống, thay cậu chỉnh lại mái tóc, hắn rũ những bông tuyết trên khăn đi rồi quấn lên cổ của mình.
Giám đốc khách sạn đưa họ lên phòng riêng ở tầng cao nhất, trong đó còn có chiếc bánh ngọt vừa được làm.
Một cái bánh sinh nhật hai tầng, vô cùng tinh xảo, mặt trên phủ đầy hoa quả, phần ở giữa lại để trống một lớp bơ, chờ được lấp đầy bằng những lời chúc phúc.
Dung Kiến có hơi ngượng ngùng cầm lấy sốt anh đào: "Vậy tôi viết đây."
Cậu nhẹ nhàng viết một câu lên bánh:
—— thế giới này vì cậu mà tồn tại.
Lúc Minh Dã nhìn thấy câu này liền không nhịn được cười, hắn hỏi: "Tôi quan trọng đến vậy sao?"
Dung Kiến mím môi: "Đương nhiên là quan trọng."
Câu chúc phúc mới nhìn thì như là lời âu yếm của đôi tình nhân nhỏ, bởi vì yêu một cách cuồng nhiệt mà thấy nửa kia như toàn bộ thế giới của mình, có hơi sến sẩm. Mà ý nghĩa khách quan của Dung Lại không phải như vậy, quyển tiểu thuyết《 Ác Chủng 》này quả thực vì Minh Dã mà tồn tại, mỗi một người trên thế giới, mỗi một sự kiện thậm chí cả bản thân cậu cũng vì điều này mà tồn tại.
Dung Kiến cắm 19 cây nến lên chiếc bánh, rồi thắp sáng từng ngọn một.
Minh Dã thổi tắt tất cả ánh nến.
Dung Kiến: " Cậu có nguyện vọng gì?"
Cậu biết Minh Dã có lẽ sẽ không nói, nhưng vẫn muốn hỏi một chút theo quy trình, trong lòng cũng mang theo mong đợi hỏi ra, thậm chí còn nghĩ nếu Minh Dã thật sự nói ra, cậu e rằng sẽ giúp hắn thực hiện.
Minh Dã rũ mắt, cắt xuống miếng bánh đẹp mắt nhất, rồi đưa cho Dung Kiến, hắn bình tĩnh nhìn cậu: "Tôi không có nguyện vọng."
Nếu có ai khác hỏi ra vấn đề này có lẽ Minh Dã sẽ thuận miệng nói dối, chính mình không thể nói nguyện vọng của bản thân ra, nhưng hắn không muốn dùng cách này để gạt Dung Kiến.
Một điều không cần thiết.
Minh Dã ngước mắt lên nhìn khuân mặt đầy nghi hoặc của Dung Kiến.
Có lẽ vì bên ngoài quá lạnh cũng có thể vì trong này quá nóng, hai má của Dung Kiến ửng đỏ, đôi mắt ướt át như tuyết bị hoà tan, trong suốt sáng ngời như có thể chiếu sáng tất cả.
Minh Dã tựa hồ bị chiếu rọi, cũng có lẽ bản thân bị váng đầu, hiếm có khi nói được một câu chân thật.
"Nếu như tôi có nguyện vọng, thì bất kể là cái gì thì tôi cũng không cần cầu khẩn thần linh, bởi vì tôi sẽ tự mình thực hiện, cho nên tôi không cần ước nguyện."
Một câu rất ngông cuồng. Trên đời luôn có những thứ vượt qua sức mạnh của bản thân nhưng đặt lên người Minh Dã thì xác định là không có.
Dung Kiến hơi sững sờ, nghĩ đến quyền thế của nam chính trong《 Ác Chủng 》cậu cũng thấy câu này xác thực không tính là kiêu ngạo.
Khi đó, cho dù Minh Dã muốn thiên thời địa lợi nhân hòa thì cũng được như mong muốn.
Không hổ là nam chính! Mới mười chín tuổi đã ôm chí lớn như vậy rồi, khác biệt với tất cả mọi người.
Dung Kiến lại một lần nữa cảm khái, bản thân với nam chính đúng là chênh lệnh, chưa nói đến thiên thời địa lợi nhân hòa ngay cả tính mạng của bản thân cũng đang bị đe doạ.
Cậu cẩn thận nếm thử miếng bánh, vị ngọt lan toả trong miệng như thể sắp tràn ra, cậu liếm môi nói với Minh Dã: "Tôi biết cậu có thể mà, nhưng mà tôi không giống cậu, tôi có nhiều nguyện vọng lắm."
Mà những nguyện vọng này đều có tiền đề.
Ăn sinh nhật xong thì cũng đã muộn lắm rồi, Dung Kiến và Minh Dã đi thang máy xuống tầng, trong đại sảnh khách sạn được đặt một cây thông noel khổng lồ, những cái rổ bên cạnh cũng chất đầy mấy chiếc chuông rực rỡ, dải giấy sặc sỡ cùng những quả cầu nhựa đặc sắc. Nếu có nguyện vọng gì thì có thể viết lên một tờ giấy xong nhét vô quả cầu rồi quấn lên những chiếc chuông đang treo lơ lửng trên cây thông noel kia.
Trên cây noel treo đầy lục lạc, cũng đã có rất nhiều người ưng thuận viết lên những điều ước.
Dung Kiến vốn muốn trực tiếp đi ra ngoài, nhưng lại Minh Dã kéo lại: "Không phải tiểu thư có nguyện vọng sao?"
Dung Kiến dừng cước bộ, cậu quay người nhìn Minh Dã. Trong khách sạn rất nóng nên Minh Dã đã cởi bỏ áo khoác nhưng chiếc khăn vẫn được quấn kĩ trên đó còn đọng lại vết tích của bông tuyết đã tan.
Cậu cười cười rồi nói: "Điều ước không thể thành hiện thực được."
Minh Dã là một người chưa từng ước bao giờ lại đang dụ dỗ Dung Kiến ước nguyện: "Lỡ như có ông già noel thì sao."
Hôm nay là ngày sinh nhật của Minh Dã, Dung Kiến không muốn từ chối hắn cái gì, cậu đến cạnh một cái bàn rồi cầm lấy giấy bút.
Nói đến những điều ước này kỳ thực cũng không có gì không thể chấp nhận, trong quyển truyện này ai cũng số mệnh riêng cũng đã được quyết định từ đầu.
Minh Dã cởi chiếc khăn ra để sang một bên, nhìn Dung Kiến do dự chốc lát rồi mới viết chữ xuống cậu nhét giấy vài trong quả cầu nhựa rồi buộc lên một chiếc chuông Giáng Sinh.
Dung Kiến khiễng chân muốn đem chuông buộc lên thật cao.
Cửa chính của khách sạn đột ngột bị đẩy ra, từng bông tuyết theo gió lạnh bay đến đậu lên hàng mi dài của Dung Kiến.
Cậu nghĩ thầm, hàng nghìn điều ước trên cây noel này có lẽ cũng không trở thành hiện thực được.
Nguyệt vọng không thể thành hiện thực!
Khi rời khỏi khách sạn, ngồi vào chiếc xe mà giám đốc an bài, Minh Dã bất chợt lên tiếng: "Vừa nãy hơi nóng nên tôi có cởi khăn ra nhưng lỡ để quên mất rồi, tôi quay lại tìm đã." ( Ơ anh?!)
Minh Dã một lần đứng dưới cây thông noel, hắn không cần nhón chân đã dễ dàng tháo được chiếc chuông kia xuống, trong tờ giấy chỉ có một dòng chữ:
– Hi vọng bản thân có thể đón thêm một lễ Giáng Sinh nữa.
Một nguyện vọng không hiểu ra sao.
Nhưng Minh Dã vừa nhìn là đã đoán được, Dung Kiến chắc chắn biết số phận của bản thân, cậu biết sinh nhật của hắn cũng biết được mình sẽ chết vào tháng 6 năm sau.
Suy đoán trước khi của Minh Dã có khả năng đã lệch hướng rồi, bí mật liên quan đến Dung Kiến càng ngày càng phức tạp.
Nhưng bất luận là có nguyên nhân gì, bây giờ Minh Dã không muốn Dung Kiến cứ thế mà biến mất.
Minh Dã rũ mắt, đem tờ giấy kia gấp kỹ rồi nắm chặt, tay hắn không tự chủ xiết thành nắm đấm.
Đã từ rất lâu về trước, cái suy nghĩ này đã mọc rễ nảy mầm trong lòng hắn....
Tác giả có lời muốn nói: Híhí, hôm nay Kiến Kiến cùng anh Minh có FGS nhiều lắm.
(FGS: Cảm biến tốt đẹp ?)