Dung Kiến thấy chuyện này nằm ngoài khả năng của mình.
Cậu không gật đầu, cố gắng nói đạo lý rõ ràng với Minh Dã.
"Tiểu thư không thích sao?" Minh Dã tiến lên vài bước, dường như hắn phát hiện cậu chần trừ mà hỏi lại.
Dung Kiến ngẩn ra, ngửa đầu nhìn Minh Dã.
Từ góc độ của Dung Kiến miễn cưỡng có thể nhìn thấy con ngươi đen kịt như bịt kín một tầng sương mù của Minh Dã, như rất u buồn?
Dung Kiến nhìn nam chính như vậy liền không có nào từ chối, cậu vội vàng lắc đầu, nghiêm túc bảo: "Không phải không thích! Tôi đang nghĩ sẽ phải học trong bao lâu thôi!"
Thời gian giữa các tiết học rất ngắn, Dung Kiến vừa dứt lời chuông vào học liền reo lên.
Dung Kiến vào lớp trước, Minh Dã theo phía sau, hắn nhìn bóng lưng cậu cười khẽ.
Trở lại lớp học Dung Kiến như người để tang tóc.
Trần Nghiên Nghiên hỏi: "Sao thế, thấy người mình ghét bên ngoài à?"
Dung Kiến lắc lắc đầu, rồi viết lên giấy: _ Cậu thấy mình có thể đứng top mười vị trí đầu trong lần thi tháng này không?
"Tuy mình rất muốn cậu lấy được top 1 nhưng cái gì cũng phải từ từ đúng không?" Trần Nghiên Nghiên im lặng một lúc như đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới lên tiếng.
Dung Kiến thầm rơi lệ, viết tiếp: _ Mình vừa mới đáp ứng với Minh Dã rồi.
Chuyện như này từ chối là tốt nhất nhưng thấy nam chính vừa thảm lại còn tốt như vậy cậu liền không đành lòng cự tuyệt đối phương, đúng là không có tiền đồ mà!
Không thể từ chối, đời này càng không thể cự tuyệt nổi.
Mặc dù cuộc đời của Dung Kiến có khả năng chỉ vỏn vẹn 7 tháng.
Trần Nghiên Nghiên: "..."
Học bá mấy người chơi tốt thật!
Khi lên lớp, Dung Kiến hoàn toàn không thể nghiêm túc nghe giảng, cậu luôn xuất thần về chuyện của Trần Lưu.
Không biết bước nào xảy ra sai xót, như một quân cờ domino bị sập khiến cho số phận của Trần Lưu hoàn toàn khác với 《 Ác Chủng 》.
Dung Kiến tỉ mỉ nghĩ lại, tuy hoài nghi việc Trần gia rơi đài không phải tại hiện tại, nhưng không có chứng cứ để chứng minh. Mà nhân tố duy nhất được thay đổi chính là trong buổi tiệc đó Dung Kiến yêu cầu Trần Lưu mang giấy tờ tùy thân đi.
Bây giờ mẹ của Trần Lưu tìm đến, dẫn cô sang nước ngoài, có phải vì cô vẫn giữ được giấy chứng nhận các thứ, không chịu uy hiếp của người khác nên mới vậy hay không?
Dung Kiến không khỏi suy nghĩ, thật sự vì quyết định của cậu nên vận mệnh của Trần Lưu thật sự được thay đổi rồi?
Cơ mà số mệnh của cậu vẫn không thể nào thay đổi.
Nhưng nếu là như vậy, Dung Kiến càng suy nghĩ sâu thêm, nếu cậu thông qua người khác để thay đổi vận mệnh của bản thân thì thế nào nhỉ?
Ví dụ như, chiếc xe hôm đó tới đón họ bị hỏng nên cậu chọn đi xe bus thì sao? Nếu Hứa Phỉ phái một chiếc xe nhỏ đến thì không thể đi thông một chiếc xe công cộng được.
Tiêu đề lập luận này thành lập cần điều kiện tiên quyết là sự thay đổi trong cốt truyện của Trần Lưu thật sự là vì hành vi của cậu.
Dung Kiến nhất định phải thay đổi vận mệnh của một người khác nữa mới có thể xác định được phương pháp này có dùng được hay không. Nhưng mặc dù cậu biết hết cốt truyện của《 Ác Chủng 》 hơn nữa bây giờ là khoảng thời gian ngoài chính văn của truyện.
Sự phấn khích của Dung Kiến bị dập tắt đôi chút, nhưng giờ cậu đã tìm ra cách để giữ mạnh nên không thể từ bỏ dù chỉ có chút hy vọng mỏng manh được.
Cậu nghĩ tới những nhân vật xuất hiện trong chính văn với âm mưu trên người, cuối cùng xếp tới tên Tống Tuyết Lâm.
Trong chính văn có nhắc qua, Tống Tuyết Lâm đồng ý nằm vùng là vì anh trai tài hoa xuất chúng của cô vì đua xe mà qua đời, cha cũng vì ngoài ý muốn mà ra đi, cũng mất luôn quyền thừa kế, mẹ Tống vì không chịu nổi cú sốc liên tiếp mất đi hai người thân nên cũng bệnh nặng vào viện, chú hai của Tống Tuyết Lâm lên nắm giữ quyền hành trong nhà, bức bách cô làm gián điệp thương mại để đảm bảo mẹ của cô có thể an toàn khỏi bệnh.
Tống Tuyết Lâm từng nói qua, lớp 12 năm ấy, anh trai của cô Tống Tuyết Sâm vì lao xuống vách núi khi đua xe nên mất đi.
Phù Thành năm nay còn chưa có tuyết.
Dung Kiến không nhịn được mà vẽ lại nội dung cốt truyện trên giấy, rồi đánh lại bằng những kí hiệu mà không ai hiểu được.
Nếu như cậu muốn khiến các chuỗi logic tự cứu này được thành lập thì nhất định phải thay đổi vận mệnh của anh trai Tống Tuyết Lâm, Tống Tuyết Sâm.
Chuông hết tiết vang lên, Dung Kiến lần đầu tiên cùng Tống Tuyết Lâm liên hệ.
"Anh trai cậu lần trước cũng tham gia vào bữa tiệc của Trần gia đúng không?"
Tuy Tống Tuyết Lâm cũng có hảo cảm với Dung Kiến nhưng có người hỏi đến người nhà của mình thì cô liền cảnh giác lên: " Làm sao thế?"
Bây giờ trên mạng nhiều em gái giả ngâu giả dại lắm nên Dung Kiến cũng chẳng lạ gì, cậu nhuần nhuyễn thả nhẹ giọng nói lông mày thanh tú hơi nhíu lại: "Lần đó tôi cũng đi trong buổi tiệc tôi nhìn thấy một người hơi giống cậu nên muốn hỏi tí."
Tống Tuyết Lâm ý thức được Dung Kiến không có ác ý lúc này mới chần chờ gật đầu.
"Ừm, chuyện là hôm đó mình tình cờ nghe được người kia ước hẹn đua xe trên đường Tây Khang, chỗ đó nguy hiểm lắm vừa nghĩ đó có thể là anh cậu nên muốn nói thôi." Dung Kiến thấp giọng hơn tựa hồ có chút lo lắng.
Đồng tử của Tống Tuyết Lâm co rụt lại.
Trong《 Ác Chủng 》 mãi đến khi Tống Tuyết Sâm chết vì đua xe thì ba mẹ cùng em gái mới biết được Tống Tuyết Sâm có sở thích này, thậm chí hắn còn muốn làm một tay đua chuyên nghiệp nhưng vì phải thừa kế gia nghiệp mà phải từ bỏ. Cho nên thỉnh thoảng hắn mới bí mật hẹn cả đội để thi đấu.
" Hơn nữa đường Tây Khang được bao bọc bởi đồi núi, rất nhiều khúc quanh vô cùng hung hiểm, chỗ đó thường hay xảy ra tai nạn lắm." Dung Kiến cố gắng quạt gió thổi lửa.
Tống Tuyết Lâm sắc mặt nghiêm túc, chỉ nói một câu: "Cám ơn cậu nhé, khi về nhà tôi sẽ nói chuyện này với ba mẹ."
Dung Kiến thở phào nhẹ nhõm. Tuy bề ngoài của Tống Tuyết Lâm trông yếu đuối và mỏng manh nhưng thực chất cô là một người mạnh mẽ và kiên cường, ngay cả khi trở thành nhân vật phản diện rồi thì cô cũng là người ẩn nấp được lâu nhất, cho nên chỉ cần nói vậy với cô thôi thì nhất định cô sẽ nói chuyện đàng hoàng với Tống Tuyết Sâm.
Đêm hôm của ngày thi tháng lần ba, Phù Thành bị ảnh hưởng bởi không khí lạnh lẽo, một mùa tuyết sau hai mươi năm cuối cùng cũng xuất hiện.
Buổi sáng thứ hai Dung Kiến tới trường đã thấy Tống Tuyết Lâm đang ngồi chỗ của mình cười hì hì nói chuyện với những cô gái ở phía sau.
Dung Kiến nhìn vậy thì thả lỏng, kết quả không cần nói cũng biết rồi.
Buổi tối hôm ấy, lúc họ ngồi trong tiệm cà phê mà vẫn thường ghé thăm kia, Minh Dã cũng cảm giác được cậu phi thường vui vẻ.
Hắn bất động thanh sắc đẩy ly cacao của mình sang tay Dung Kiến:
"Hôm nay tiểu thư có gì vui sao?"
Dung Kiến nâng ca cao nóng uống một hớp, chậm rãi thở ra một hơi, cậu nghiêng nghiêng đầu như muốn nhịn lại nụ cười đang sắp trào ra nhưng vẫn không thể nhịn xuống đôi môi đang cố cong lên: " Không, không có gì đâu! Chỉ là tôi đang suy nghĩ về hướng đi tương lai của bản thân tôi."
Cậu hỏi: " Cậu có chỗ nào mà bản thân rất rất muốn đi không?"
Như đang ước định sẽ cùng hắn đi du lịch sau kỳ khi đại học vậy.
Minh Dã cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát:
"Tôi không đặc biệt thích chỗ nào cả."
"Không sao đâu mà..." Dung Kiến dường như vui vẻ quá mức, cậu nhẹ nhàng nhấp một ngụm cacao nóng, hai má ửng hồng: "Thời gian còn dài, để sau này rồi nói..."
Cậu cho rằng cách này có thể thay đổi sinh tử, tương lai còn dài, còn nhiều thời gian cậu sẽ không phải thời thời khắc khắc đếm ngược cái chết của bản thân nữa.
Sau thứ hai ngày ấy, Tống Tuyết Lâm xin nghỉ.
Cô xin nghỉ luôn cả một tuần liền.
Trưa hôm đó, Dung Kiến nhận được tin từ một người bạn của Tống Tuyết Lâm, Tống Tuyết Sâm qua đời rồi, bởi vì tai nạn xe cộ. Dường như ba của hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên hắn vội vã trở về không cẩn thận nên rơi xuống vách núi rồi.
Con đường kia chính là đường Tây Khang.
Tống Tuyết Sâm qua đời vào buổi tối thứ hai tuyết rơi.
Vận mệnh xoay tròn hoàn toàn không thể thay đổi.
Hướng đi của thế giới này vẫn dựa theo ý chí của《 Ác Chủng 》mà đi.
Dung Kiến thấy hơi choáng váng, mọi vui sướng điều biến thành hư vô.
Tất cả đều không phải sự thật!