Thứ đầu tiên Minh Dã nhìn thấy chính là cái ban công kia.

Đẹp đẽ cực kỳ.

Trước đây Dung Ninh thật sự rất thương hai đứa con của mình, Dung Kiến lại còn là một bé gái nên đặc biệt được chiều chuộng, bà đem căn phòng mà bản thân vẫn luôn ở để lại cho con gái còn tỉ mỉ tu sửa lại rất nhiều, trên ban công để rất nhiều đồ trang trí, phong cách hoàn toàn không hợp với Dung trạch chút nào nó như lâu đài trong một truyện cổ tích huyền ảo.

Trong khi Dung Kiến đang đứng giữa ban công, cậu nghiêng đầu một tay chống cằm, ánh mắt rũ xuống, mái tóc đen dài bung xõa trên cây thông đang nở rộ rồi lại rơi ra, tựa hồ bị lá xanh rậm rạp che mất.

Giống như công chúa tóc mây Rapunzel bị nhốt trong toà lâu đài, vì quá mức mỹ lệ mà quyết định kết thúc sinh mệnh trong bi kịch.  ( Anh cũng coi cái này à? Mà anh coi phiên bản u ám nào thế? )

Minh Dã nghĩ, Dung Kiến đúng là bị giam cầm.

Dung Kiến không nên ném đá ra ngoài nhưng cậu vứt cũng vứt rồi cũng không thể im lặng thế được.

" Không thấy lạnh sao hả? Mặc ít thế kia." Giồi ôi! Cuối cùng cũng nói ra rồi!

Dù họ một người trên tầng một người dưới tầng nhưng giọng của Dung Kiến vẫn rất nhẹ. Hơn hai tháng nỗ lực cậu đã cũng thành thục dùng ngụy âm nói chuyện nhưng nhược điểm của nó vẫn khá nhiều, lớn tiếng một chút thôi là có thể bị lộ nên từ trước tới nay cậu chưa từng to tiếng bao giờ.

Cũng may Minh Dã tai thính mắt tinh, hơn nữa cũng quen Dung Kiến nói chuyện mới có thể nghe được rõ ràng.

Minh Dã nghiêm túc nhìn cậu:

"Không quá lạnh."

Minh Dã luôn đứng ở những chỗ khuất sáng nên Dung Kiến chỉ lờ mờ nhìn thấy mặt của hắn, chóp mũi cao thẳng đường nét ưa nhìn, nội liễm mà sâu sắc, trời vẫn còn sương mù nhẹ nhìn thoáng qua cũng không rõ ràng.

Dung Kiến gật đầu, cố gắng lý giải ba chữ này của nam chính. Là hơi lạnh nhưng còn chưa lạnh đến mức thấu xương sao?

Cậu không hỏi hắn cụ thể. Lý do giản đơn lắm, nam chính là người hơi thực dụng, hắn không phải đám con trai 18 tuổi thích mặc những chiếc áo gió ra ngoài giả ngầu đóng vai anh đẹp trai, nếu như không mặc thì đại khái là không thể mặc hoặc không có ý muốn mặc.

Minh Dã muốn làm xong những việc của mình vào sáng sớm, thời gian có hơi vội nên không thể nói chuyện quá lâu với Dung Kiến được, hắn tạm biệt cậu rồi cầm công cụ rời đi.

Buổi sáng trên ban công quá lạnh, Dung Kiến cũng chỉ đứng một hồi liền vào trong phòng.

Cậu tìm kiếm rất nhiều hướng dẫn còn nghiêm túc dành ra ba tiếng để tự hỏi bản thân xem có thể đan được một chiếc áo len trong vòng một tháng không....

Tất nhiên các bậc thầy trong nghề là có thể, nhưng Dung Kiến lại không như thế, một cái khăn quàng thôi cậu đã luống cuống tay chân rồi nên cái ý tưởng này nên từ bỏ thì hơn.

Lại nói sinh nhật của Minh Dã mấy ngày sau Giáng Sinh, khi đó mặc áo lông cũng không chống đỡ được cái lạnh.

Dung Kiến đã nghĩ tới vẫn đề này một cách sâu sắc cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp cứu nguy.

Nhưng mà Dung Kiến cũng không tính đứng ra, thậm chí cậu còn không hy vọng nam chính liên tưởng đến mình, nên nhỉ có thể nhờ Hàn Vân đến làm thôi.

Nghĩ đến cảnh thẳng thắn với Hàn Vân thì Dung Kiến lại thấy đau đầu.

Nhưng mà chạy trời sao chạy khỏi nắng, cậu chỉ có thể dũng cảm đối mặt.

Thời điểm ăn cơm trưa ở trong phòng Dung Kiến liền nói với Hàn Vân:

"Dung trạch chúng ta luôn có phúc lợi tốt đúng không dì? Hiện tại có phải nên thêm một ít phúc lợi nữa không?"

"Lúc đại tiểu thư vẫn còn mọi chuyện đều tốt, luôn vì người khác mà suy nghĩ." Hàn Vân ngẫm nghĩ chốc lát, ngữ khí vô cùng hoài niệm.

"Vậy dì Hàn ơi, dì coi mùa đông sắp đến rồi, có phải chúng ta nên...."

"Phát đồ cũng chỉ trong ngày lễ tết thôi, gần đây lại không có ngày gì đặc biệt, Chờ đến tháng 12 chắc chắn là không thiếu quà được đâu." Hàn Vân vẫn không thể kết nối được với tần sóng Dung Kiến.

Dung Kiến suy tư, cuối năm đúng là không có lễ gì đặc biệt, nhưng vẫn chưa hết hy vọng mà tìm tờ lịch mở ra đọc, cậu lật đến gần cuối thì một ngày đập vào mắt.

Là tiểu tuyết*.

( Tiểu tuyết (tiếng Hán: 小雪) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.

Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 240° (kinh độ Mặt Trời bằng 240°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Tuyết xuất hiện. nguồn: wiki)

Dung Kiến rất nghiêm túc mà kiến nghị:

"Dì Hàn, dì coi cái này, tiết tiểu tuyết sắp đến rồi, trời trở lạnh thì nên mua quần áo mùa đông, không bằng chúng ta đưa quần áo ấm đi."

Hàn Vân bật cười, tiểu thư đúng là người vừa đơn thuần lại dễ thương, bà không nhịn được mà giải thích:

"Đưa quần áo nhiều thì phiền phức, mỗi một người đều có số đo riêng biệt, có khi không phù hợp cũng nên, đây chính là tốn công vô ích, lại nói bây giờ ở đây còn ai thiếu quần áo mặc chứ..." Bà dừng lại kì quái nhìn Dung Kiến, bấy giờ mới phát giác cậu có ý đồ riêng.

"Tiểu thư muốn tặng đồ cho người ta lại sợ quá lộ liễu, nên đồng thời gửi luôn cho tất cả mọi người sao hả?"

Nếu như chiếc khăn lần trước có thể nói là tặng cho một bạn học là con trai nhưng lần này phạm vi đã thu hẹp lại cũng chỉ có người...Minh Dã.

Dung Kiến vốn không nghĩ có thể lừa gạt Hàn Vân, nhưng bị bà vạch trần cậu vẫn thấy lúng túng:

"Con, con và Minh Dã là bạn học, còn ngồi cùng bàn lâu vậy mà, hơn nữa cậu ấy vẫn luôn giúp đỡ con trong học tập cho nên con rất rất cảm kích muốn đưa cho người ta chút gì đó...."

"Là thế sao...." Hàn Vân thở dài, xoa xoa đầu cậu như đã tin tưởng: " Cho dù dì có đồng ý thì phía bên kia cũng không tán thành đâu, mặc dù chỉ là chút tiền lẻ nhưng Chu Tiểu Xuân chắc chắn không hào phóng như vậy."

Dung Kiến định bảo mình có thể bỏ tiền, nhưng đây lại rõ ràng vượt qua mỗi quan hệ bạn học, cậu sợ kiến cho Hàn Vân hiểu lầm nên đành đổi lời:

" Không sao đâu dì, đến bữa tối dì cứ nói cùng bọn họ về chuyện này, con có cách thuyết phục họ."

Cậu không nói cho Hàn Vân là cách gì như đã dự định trước.

" Dì Hàn, buổi chiều con muốn ra ngoài chắc phải đến tối mới về dì nhớ nói với họ đấy." Cậu ăn được non nửa mới cẩn thận nói với Hàn Vân.

" Người ta thường nói 'con gái lớn không thể giữ trong nhà', xem ra ngay cả con trai cũng không thể nào giữ." Hàn Vân cũng không nói được hay không mà chỉ trêu ghẹo Dung Kiến.

Con trai lớn không thể giữ? Dung Kiến nhất thời trầm mặc.

Buổi chiều.

Thời điểm đến tiệm cà phê, Dung Kiến có chút ngượng ngùng lấy bài tập ra, bởi vì trên đó đa số đều trống không.

Minh Dã biết Dung Kiến một ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, nhưng tâm lý của cậu vẫn vững chắc rất ít khi xảy ra việc không hoàn thành được nhiệm vụ.

Cũng chỉ có thể là sáng nay Dung Kiến bận chuyện khác so với bài tập còn quan trọng hơn, đồng thời không muốn nói với mình.

" Thầy Minh à..." Dung Kiến nhấp một ngụm nước trái cây rồi mới nói tiếp: "Chắc hôm nay việc học phải kết thúc sớm, tôi phải về nhà để kịp cơm tối nữa."

Cái này lại càng kỳ quái. Bởi vì Dung Kiến luôn tận lực giảm bớt việc tiếp xúc với cái gọi là 'Người nhà' kia, sao hôm nay lại muốn về ăn cơm tối cùng họ rồi?

Minh Dã cụp mắt, đường nhìn rơi vào đáp án trên bài tập một cách nghiêm túc, hắn đang suy nghĩ, thân phận Minh Dã không thể biết nhưng Hector lại có thể.

Có nick clone chính là tốt ở chỗ này, có một vài tình huống biết được nhưng lại không thể làm gì, nhưng một thân phận khác lại dễ như trở bàn tay.

Minh Dã cũng cho là vậy.

Phụ đạo đến xế chiều năm giờ, lúc Dung Kiến trở về Dung trạch vừa vặn kịp cơm tối, Lục Thành không có mặt gã hình như vội vã xử lý chuyện phiền toái nào đó nên rất ít khi trở về.

Hàn Vân ở một bên không nhanh không chậm đưa ra kiến nghị của Dung Kiến. Thật ra bà cũng nghĩ xong rồi nếu Dung Kiến không thể thuyết phục được Chu Tiểu Xuân thì bà cũng sẽ dùng lý do khác. Tóm lại, bà nhất định muốn Dung Kiến thực hiện được điều mà cậu thích.

Chu Tiểu Xuân quả nhiên không đồng ý.

Dung Kiến để đũa xuống, cậu nhìn vào Tần Châu:

" Ba, không phải sinh nhật của người sau tiểu tuyết sao?"

Tần Châu rất ít cùng Dung Kiến nói chuyện, nghe vậy liền sững sờ, gã gật đầu một cái.

Dung Kiến cười nhẹ, nói tiếp: "Thật ra với tiểu tuyết cũng không có quan hệ gì, chủ yếu là sinh nhật người sắp đến, phát phúc lợi cho họ có gì đâu, cứ xem như làm việc thiện tích đức sau này còn có phúc báo."

Trong lòng Tần Châu có quỷ, gã biết mình phạm phải đại tội, vì dã tâm mà giết vợ diệt tử, thiên lý khó dung, cho nên gã đặc biệt quan tâm đến việc sống chết nghe thấy lời này thì cảm thấy vừa ý gã: " Đúng lắm, rất có đạo lý."

Chu Tiểu Xuân nghe vậy dù đau lòng nhưng cũng đành đồng ý, Tần Châu khẳng định đi trước bà, nên tất cả đồ vốn là của bà hết một xu cũng không thể thiếu.

Dung Kiến thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xong việc này, cậu lén lút bật ngón cái về phía Hàn Vân.

Buổi tối, Dung Kiến vốn nên làm bài tập bổ sung nhưng vừa nghĩ tiểu tuyết sắp đến rồi cậu nên chọn quần áo cho nam chính nhỉ?

Cậu sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ đan cái gì bao giờ, có cái gì thì mặc cái đó, quần áo ít đi thì trực tiếp lên mạng đặt hàng online, may mà cậu lớn lên cũng ưa nhìn nên mặc cái gì cũng không lỗi. Nhưng Dung Kiến không định tùy ý mua một chiếc cho Minh Dã vậy được.

Minh Dã có ít quần áo nên Dung Kiến cảm thấy bản thân cần phải trịnh trọng với từng thứ một. Sau mấy lần nhìn các mẫu được đề cử cậu luôn cảm thấy ánh mắt của mình không quá tốt chẳng tìm được cái gì vừa ý.

Lướt hồi lâu cuối cùng cậu cũng thấy một bộ đồ lọt vào mắt mình, áo len màu nâu nhạt có bao tay đi cùng, giá cả vô cùng đắt nhưng với hình thức thiết kế của mẫu áo cũng thương hiệu này giá như vậy cũng là bình thường, bộ áo được mặc lên cơ thể của một người mẫu nam vô cùng phong cách.

Nói vậy thôi chứ người bình thường chẳng mặc giống với người mẫu được đâu nhưng nam chính là khác pọt, Dung Kiến cảm thấy hắn mà mặc lên bộ áo này nhất định còn đẹp hơn cả người mẫu.

Ôi! Đúng là mấy trí rồi, còn muốn những thứ này hay không đây?

Vì đã thẳng thắn với Hàn Vân nên Dung Kiến cũng không còn là cái người mua máy tính còn phải trốn trốn tránh tránh, mà là một Dung Kiến hết sức thả bay bản thân, mua gì cũng đều điền tên Hàn Vân trực tiếp cho người giao hàng tận cổng lớn Dung trạch càng không cần phải làm phiền Trần Nghiên Nghiên nữa.

Cứ như vậy mà bận rộn cả một buổi tối, Dung Kiến lên tinh thần chuẩn bị nỗ lực học tập, bù đắp cho sự sa đọa của bản thân hôm nay nhưng cậu chợt nhìn thấy tin nhắn của Hector.

Dung Kiến do dự một hồi suy nghĩ có nên trả lời hay không, dù sao nói chuyện cũng tiêu hao tinh lực lắm.

Nhưng vì nghĩ đến Hector đều bận rộn mỗi ngày cũng không quản thế nào đều trả lời mình, đối phương vô cùng kiên nhẫn đối với một nữ sinh mười lăm tuổi càn quấy, Dung Kiến cảm thấy mình không nên bội nghĩa vậy được:

[ _" Chú ơi! Tui đây (๑╹◡╹๑)."]

[ Hector: _ " Mấy ngày gần đây Cầu Cầu rất bận sao?"]

Dung Kiến nhìn tin nhắn đối phương gửi qua như có suy nghĩ, cậu đúng là rất bận, lúc trước rảnh hơi một tí liền tìm Hector nói chuyện phiếm, gần đây vội đan khăn nên không thường xuyên lên mạng được.

Cậu vốn định gạt đối phương cho qua nhưng nghĩ một chút lại thôi, thành thật mà nói với Hector, dù sao đi nữa đối phương cũng biết mình có giáo viên phụ đạo mà.

Tất nhiên cậu sẽ che dấu đi một số chi tiết nhỏ cùng chân tướng rồi.

[ _  " Chính là gia cảnh của thầy phụ đạo không được tốt ý, bây giờ là cuối thu mà cũng mặc rất ít nên tui định đan cho thầy ấy một chiếc áo len nhưng lại cảm thấy không thích hợp nên để mẹ tui mua một cái chuẩn bị đưa cho thầy ấy."

Bên kia màn hình, tay đang lập trình của Minh Dã bỗng dừng lại.

Tuy chuyện của Dung Kiến thật giả lẫn lộn nhưng hắn vẫn đoán được hoàn chỉnh toàn bộ quá trình.

Sáng nay không làm bài tập có lẽ là vì suy nghĩ những cái này nhỉ, vì thuyết phục Tần Châu nên phải về ăn cơm tối đúng không?

Nếu đoán không đoán sai, vậy Dung Kiến chắc chắn không đơn độc đưa áo len cho hắn mà là đưa quà cho toàn bộ người giúp việc trong Dung trạch.

Đồ của hắn sẽ do cậu tự mình chọn sao?

Ngón tay của hắn dừng trên bàn phím rất lâu cũng không thể đánh ra một câu đầy đủ.

Đối với Minh Dã mà nói, chuyện hay do dự là không thể phát sinh trên người hắn, cái này không đáng để bản thân phải hao phí tinh thần cần phải loại bỏ ngay lập tức.

Nhưng chuyện này vô cùng khác biệt.

Mà ở đầu bên này Dung Kiến rốt cuộc thu được tin nhắn của Hector.

[ Hector: _"Có phải Cầu Cầu đang gạt tôi không? Sao lại có người đối tốt với thầy phụ đạo của mình như thế được."]

Dung Kiến còn chưa kịp trả lời, thì lại tin nhắn thứ hai của đối phương làm cho choáng váng.

[Hector: _ "Đây không phải là bạn trai của nhóc đấy chứ?"] =))

Tác giả có lời muốn nói:

Kiến Kiến: Sời, tưởng gì, nói dối thì tui chuyên nghiệp lắm....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play