Dù Dung Kiến trải qua quá nhiều lần OOC nhưng trước đám đông thì vẫn có thể diễn kịch, hơn nữa cậu ít khi cười mất kiểm soát thế này.

Cơ mà đây chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Dung Kiến nghiêng đầu đối diện với cửa sổ, không muốn người khác nghe thấy.

" Tiểu thư quen người này sao?"

Ăc! Nam chính tai thính lắm !!!

"Gì cơ?" Dung Kiến giả ngu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hàm hồ đáp lại:

" À! Không biết, người tối nay nhiều lắm, tôi cũng có quen biết ai đâu!"

Trong xe rất ấm áp, Dung Kiến cởi áo khoác của Minh Dã để lộ chiếc khăn choàng mỏng màu bạc duyên dáng bên trong.

Từ góc độ của Minh Dã mà nói, hắn có thể nhìn thấy lưng của Dung Kiến căng cứng rõ ràng, đó là biểu hiện của sự căng thẳng.

Lời nói dối của cậu còn không lừa gạt được trẻ em.

"Tên đó là Trình Cảnh." Hắn không hỏi nữa mà chỉ thuận lại.

Dung Kiến vẫn muốn lấp liếm cái vẫn đề này, cậu nhẹ giọng tận lực nói:

" Cậu nói gì cơ? Tôi không nhớ rõ chuyện lúc đó."

Cậu không định đem chuyện trong bữa tiệc nói ra, không phải muốn bao che đối phương, là tại tên Trình Cảnh quá bỉ ổi, gã lại dám cùng hai mẹ con Lục Thành liên thủ để hãm hại cậu, bây giờ có nói cho người khác cũng vô dụng chỉ kiến người bên cạnh thêm lo lắng.

Dung Kiến tự cho rằng, nam chính và Trần Nghiên Nghiên rất quan tâm mình.

" Có hơi ồn, chú có thể tắt đài đi không?" Minh Dã ngước lên trước nói với chú Lưu.

Giọng nói không lớn nhưng lại đầy áp bách, dù chú Lưu có lớn hơn hắn tận hai giáp vẫn không tự chủ được mà làm theo.

Trong xe đột ngột yên tĩnh lại.

Dung Kiến không thể tiếp tục giả vờ nữa cậu quay đầu lại nhìn nam chính đang rũ mắt, cậu mấp máy nhưng vẫn không thể thốt lên.

Trần Nghiên Nghiên cũng đã luyện tập trước rồi, chỉ cần hai người cãi nhau cô sẽ dạy họ biết thế nào là dĩ hoà vi quý nhưng không ngờ hai người kia rất nhanh đã bình thường trở lại, mỗi người đều cầm điện thoại rồi tự mình vui vẻ.

À! Không có cãi vã.

Nội tâm của Trần Nghiên Nghiên thậm chí có chút tịch mịch.

Mà Minh Dã cũng đã bình tĩnh lại, hắn biết Dung Kiến có rất nhiều bí mật không thể nói cho người khác biết, đã thế còn sĩ diện nếu trực tiếp hỏi quả thật không tốt chút nào.

Vì thế, hắn lựa chọn cách mở Wechat của cậu ra dùng văn bản tiến hành đặt câu hỏi.

Lúc đầu Dung Kiến còn muốn nói dối, kết quả Minh Dã lại phân tích ra từng lỗ hổng trong lời nói của cậu, đúng là doạ người ta mà! Hơn nữa lịch sử trò chuyện vẫn còn đó cậu cũng không có khả năng ngụy biện được, Dung Kiến hoàn toàn bị đánh bại, cậu đau lòng kể hết mọi chuyện ra, ngoại trừ việc mình cùng Trần Lưu chạy đi lấy các giấy tờ.

Vụ việc Trình Cảnh bỏ thuốc trong rượu, còn muốn lừa cậu uống nó nhưng cuối cùng cũng không làm ăn được gì còn bị đổ ngược lại, sau đó là chú cảnh sát ập tới, Trình Cảnh cũng nổi điên trước ống kính...

[ _" Khi tôi ra ngoài tất cả bọn họ đều bị bê đi rồi, mọi chuyện chỉ có vậy thôi."]

Gõ xong câu sau cùng, Dung Kiến liền bất chấp tất cả mà tắt điện thoại đi.

Dung Kiến thấy có chút không vui. Mặc dù cậu biết trong quyển《 Ác Chủng 》này Minh Dã chính là như vậy, chuyện hắn muốn biết chắc chắn phải biết, việc hắn muốn làm cũng nhất định phải làm, thậm chí từ khi xuyên qua đến giờ cậu cũng đã nhìn thấy cách nam chính đối xử với người khác....

Cũng có thể những người kia không phải Dung Kiến, mà Minh Dã chưa bao giờ đối xử với cậu bằng thái độ cứng rắn cả.

Dung Kiến nghĩ đi nghĩ lại liền thấy chột dạ, cậu thở dài, tiêu chuẩn kép có lẽ là nguồn gốc thói hư tật xấu của con người.

Ánh mắt của Trần Nghiên Nghiên nhìn thoáng qua sau, cô đã sớm nhận ra Dung Kiến không vui, muốn làm dịu bầu không khí nhưng lại không có ai mở miệng nên cũng chả biết nói gì, cô trầm mặc ra hiệu cho chú Lưu nhanh lái xe về nhà.

Xe rất nhanh đã tới, mà những chuyển phát nhanh cũng được đóng gói rất cẩn thận, chất lên xe vô cùng dễ dàng.

Giải quyết xong một cọc tâm nguyện nhưng Dung Kiến lại không thấy vui khi nhìn thấy nó.

Họ chậm rãi ngồi xe rời khỏi Trần gia, bây giờ đã gần 10h, cửa hàng hai bên đường đều đóng cửa hết chỉ còn chừa lại mấy quán ăn đêm cùng mấy tiệm tạp hóa 24/24, Trần Nghiên Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ, cô lớn tiếng gào với Dung Kiến cố ý muốn giảm bớt không khí ngột ngạt, cô chỉ vào một cái quán nhỏ vẫn đang mở:

" Cậu nhìn cửa tiệm đó đi, nó là một cửa hàng sinh tố nổi tiếng trên mạng đấy, mỗi lần mình qua đều thấy rất nhiều người, nhưng mình không rảnh để vào xếp hàng ăn đâu."

Tuy Dung Kiến đang không vui nhưng cũng không đến nỗi giận cá chém thớt, huống chi Trần Nghiên Nghiên chỉ muốn làm cậu vui thôi.

" Chờ sau khi thi xong đại học chúng ta cùng tới ăn đi."

Hôm nay hấp thụ quá nhiều calo rồi cậu không thể ăn được nữa.

"Cho xe dừng ở đây đi tôi có chút việc." Minh Dã vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng tay hắn còn gõ gõ vào cửa sổ xe.

Xe dừng lại ở ven đường.

Điện thoại của chú Lưu đúng lúc rung lên.

Trần Nghiên Nghiên quay đầu nhìn cậu, cô nàng le lưỡi nhỏ giọng nói:

"Minh Dã thật hung dữ mình còn cho là tính khí của hắn tốt lắm chứ!"

Dung Kiến lắc lắc đầu, cách cửa sổ xe cậu như vô tình mà nhìn ra bên ngoài, nhưng cuối cùng ánh mắt vẫn rơi lên người Minh Dã.

Minh Dã bước nhanh về hướng cửa hàng sinh tố mà Trần Nghiên Nghiên vừa chỉ, có lẽ là quá muộn nên dù nó có nổi tiếng trên mạng như nào thì giờ cũng chỉ có ít người, hắn vào xếp hàng rất nhanh đã tới lượt.

Sao nam chính lại muốn vào đó nhỉ?

Hơn mười phút sau, Minh Dã bưng hai phần sinh tố về. Vóc dáng cao ráo của hắn lướt qua ánh đèn mờ ảo.

" Minh Dã mua sinh tố dỗ cậu này! Vậy mình cũng phải cọ một phần thôi." Trần Nghiên Nghiên thấy thế thì hưng phấn kêu lên.

"Ừm!" Minh Dã vừa vặn mở cửa chui vào, hắn đem ly sinh tố bên tay phải cho Dung Kiến.

Minh Dã chưa từng dỗ dành ai đây là lần thứ nhất.

Vì người này là Dung Kiến nên Minh Dã bỗng cảm thấy, dỗ cậu cũng không có việc gì.

Minh Dã có thể tìm được rất nhiều lý do, tỷ như Dung Kiến mới bị thương, lại vừa đánh người nào đó, còn bị hắn ép hỏi lâu như vậy nên tâm tình mới không tốt, hơn hết là Dung Kiến cần phải dễ dụ, chỉ cần một việc nhỏ cũng làm cho cậu vui vẻ rất lâu.

Nhưng những này cũng không phải lý do. Bởi vì đối với Minh Dã mà nói, người khác có vui hay buồn với hắn đều không không quan trọng. Hắn chỉ đánh giá đối phương có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không thôi, nó cũng được coi là cơ sở để tạo ra chế độ thưởng phạt.

Hắn không cần nhân nhượng bất cứ ai, cũng không rảnh bận tâm đến tâm tình của họ.

Trên ý nghĩa khách quan, Minh Dã thật sự đã làm nhiều chuyện vui vẻ cho Dung Kiến, nó cũng có thể là một mục đích lấy thông tin nào đó của cậu, để đạt được mục đích niềm vui của Dung Kiến chỉ là phụ, tuy là tồn tại chân thật nhưng có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nhưng lần này thì khác hắn đã làm một việc chỉ để Dung Kiến vui vẻ.

Điều Minh Dã muốn làm chưa bao giờ là không thể.

Hắn biết Dung Kiến không thể ăn này kia, cũng như chưa từng đăng lên vòng bạn bè, nhưng cậu lại hay xem về các quán mỹ thực của Phù Thành được công chúng đề cử.

Minh Dã từng thấy Dung Kiến khen những quán này.

Giống như bây giờ, Dung Kiến không nỡ cự tuyệt phần sinh tố này, nhưng chỉ cần tiếp nhận liền không cách nào nghiêm mặt nữa, cậu biệt nữu nhận lấy rồi thấp giọng: "Cảm ơn."

Ưm! Không hổ là tiệm nổi trên mạng, mùi vị đúng là không chê vào đâu được.

Dung Kiến thấy hơi xấu hổ, nam chính cũng không làm cái gì cùng lắm chỉ hỏi việc đã phát sinh thôi, mà chính cậu lại luôn dối gạt hắn tự kiến bản thân khó chịu, cậu quay sang nhìn Minh Dã nghiêm túc mở miệng lần nữa:

" Cảm ơn!"

Minh Dã đang bấm điện thoại bỗng ngẩng đầu nói:

" Không thể ăn nữa, sẽ bị ốm mất."

" Tôi không bị ốm dễ dàng vậy đâu." Dung Kiến vui vẻ ăn tiếp hoàn toàn không có ý dừng lại.

"Ừm, ăn một nửa bỏ một nửa vậy lãng phí lắm, đây còn là đồ của một quán nổi trên mạng cơ mà." Tựa hồ cảm thấy lí do trước không được đầy đủ cậu liền nói thêm.

" Vậy để tôi ăn phần còn lại, thế thì không lãng phí nữa."

Dù là đồng giới hay khác giới thì trừ người thân ra, nam chính này, cậu không cảm thấy câu nói của cậu quá mức mập mờ à?

Tai Dung Kiến lặng lẽ nóng lên, cậu xua tay cự tuyệt: " Không, không sao.... không lãng phí gì hết.... Tôi không ăn nữa, mùa thu ăn đồ lạnh đúng là không tốt cho sức khỏe."

Nói xong cậu cũng lập tức đặt phần sinh tố còn lại vào một cái túi nhựa, hận không thể ném luôn nó xuống xe đề phòng nam chính phát rồ nhưng cậu là một thanh niên có đạo đức nên không bao giờ vứt rác bừa bãi nhé.

Trần Nghiên Nghiên đang ngoạm phần Minh Dã đưa cho mình nghe họ nói chuyện cô nhất thời nghẹn ở cổ họng.

Đúng, cô không nên ở trên xe mà nên chui xuống gầm.

" Tiên sinh lại vội vã thúc giục cháu rồi, ngài nói nếu cháu còn không chịu quay về thì đừng trở lại nữa, còn nói sẽ trừ luôn tiền lương của chú. Nếu không chú đưa cháu về trước rồi quay lại đón 2 vị này?". Chú Lưu ngồi chỗ tài xế nên không chú ý tình hình phía sau, ông cầm điện thoại lên nhìn.

Trần Nghiên Nghiên suýt nữa tức giận thành cá nóc, cô mấp máy muốn mở miệng thì lại bị Dung Kiến rành trước:

" Chú Lưu, chú cho hai tụi cháu xuống phía trước đi, chúng cháu tự bắt xe về."

Lúc Dung Kiến bước xuống xe chuyện đầu tiên cậu làm là vứt phần sinh tố phỏng tay vừa nãy vào thùng rác.

Minh Dã cười khẽ.

Đúng lúc xe bus ngang qua Dung trạch đi đến, họ liền quyết định ngồi lên để trở về.

Trời đã tối muộn, trên xe không một bóng người.

Bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng, cách một vị trí Minh Dã khoác lại áo cho Dung Kiến, nhìn cậu lười nhác tựa lên cửa sổ xe trông mệt mỏi vô cùng.

Xe bus đi rất vững không hề có vẫn đề xóc nảy, Dung Kiến nhìn như đang ngủ vậy.

Minh Dã nhẹ nhàng dịch đến gần Dung Kiến.

Dung Kiến ngủ rất ngon, cậu lấy tay chắn giữa cửa kính cứng rắn cùng cái trán của mình, có lẽ là muốn ngủ ngon hơn một chút.

Tay cậu rất trắng, đến nỗi vết tích cầm sinh tố lạnh vẫn còn lưu lại cho tới giờ, có hơi hồng lên như bị cái gì đó tổn thương qua vậy.

Minh Dã có chút hối hận vì đã dùng sinh tố lạnh để dỗ cậu, cách này không thoả đáng chút nào nó toàn mang đến nhưng hiệu quả không mong muốn.

Dung Kiến dễ bị ốm không biết lần này ra sao dù cậu không ăn được bao nhiêu.

Thật ra lúc náy Minh Dã nói muốn ăn phần còn lại của Dung Kiến là giả, hắn biết rõ ràng đây là cách duy nhất để cậu từ bỏ.

Minh Dã đã ở bên Dung Kiến hơn hai tháng, tuy không nhận là hiểu hết nhưng vẫn biết được nhiều thứ, hắn biết cậu sẽ không ủy khuất chính mình để tiếp cận hắn. Hắn cũng rõ ràng suy nghĩ của cậu nhưng dù có như vậy Minh Dã vẫn như trước tràn đầy hứng thú.

Sau đó, tim hắn sẽ vì Dung Kiến mà nhảy nhót.

Nếu như nói thống khổ bắt nguồn từ những dục vọng không cách nào thỏa mãn vậy thì trái tim lệnh nhịp trong một giây đồng hồ kia như niềm vui sướng và thoả mãn khi dục vọng được phản hồi.

Nhưng Minh Dã không phải như vậy, mọi ham muốn của hắn phải được thỏa mãn hoàn toàn.

Trước giờ hắn chưa từng theo đuổi lục dục bây giờ dục vọng lại đang truy đuổi hắn.

Người xuất sắc như Minh Dã, dù làm cái gì cũng rất tốt nhưng hắn cũng chưa từng làm những chuyện mà bản thân thấy chướng tai gai mắt.

Dục vọng vào giờ phút này bắt kịp hắn.

Minh Dã cũng không kiềm chế.

Điều này rất mới mẻ.

Vì vậy, Minh Dã nhẹ nhàng dịch chuyển đầu của Dung Kiến tựa lên vai mình.

Ánh đèn trong xe mịt mờ, mọi thứ dần trở nên mơ hồ.

Nhìn từ bên ngoài, Dung Kiến và Minh Dã như một đôi mười tám yêu sớm, trên chiếc xe bus không người của hàng cuối cùng họ lén lút trao nhau một nụ hôn ngọt ngào.

Tác giả có lời muốn nói:

Bị dục (ái) vọng (tình) đuổi theo anh Minh đã gặp gỡ mục tiêu của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play