*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc Minh Dã trở về, Dung Kiến mới chỉ làm xong 3 môn tương đối dễ dàng đối với cậu là Văn, Toán, Anh.
Mà đối mặt với những môn khác ngoài ba môn học kia như, Hoá Học, Vật Lý, Sinh Học, dù cậu có sầu rụng cả tóc cũng không thể học sâu thêm nữa. Ngay cả đề bài dễ cũng không làm được, đề khó thì lại càng là chó cắn áo rách, cơ bản là đầu cậu hoàn toàn trống rỗng.
Minh Dã liếc sang, đối mặt với vẻ mặt đầy khát cầu được giải phóng của Dung Kiến: "Tiếp tục làm, có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu."
Đúng là một thiếu niên lạnh lùng tàn nhẫn.
Dung Kiến lệ rơi đầy mặt.
Minh Dã mở cặp sách, lấy ra một xấp đề thi, trong đó hơn nửa đều đã được làm xong, chỉ còn thừa lại một phần nhỏ là chưa làm. Hắn cầm bút, vô cùng trôi chảy mà làm bài cây bút cơ hồ không hề dừng lại.
Dung Kiến vẫn không nhịn muốn gian lận, cậu lén lút liếc Minh Dã vài lần, phát hiện hắn thật sự là chỉ xem tiêu đề, phần lớn thời gian đều không đụng đến giấy nháp, hắn như trực tiếp tính nhẩm ra đáp án....
Đây mới chân chính là học thần này!!!
Dung Kiến đau khổ giãy dụa trong đống đề gần một tiếng thì di động trên bàn rung một cái, là điện thoại của Dung Kiến. Nội tâm cậu mừng như điên, nhưng mặt ngoài vẫn mang vẻ thận trọng: "Để tôi nhìn một chút xem có phải có chuyện gì quan trọng hay không......?"
Minh Dã cầm điện thoại đưa qua.
Dung Kiến mở khoá điện thoại, là tin nhắn nhờ giúp đỡ của Trần Nghiên Nghiên.
"Cuối tuần tôi muốn đến thăm bà ngoại, phỏng chừng là không rảnh làm bài tập rồi, xin hỏi Kiến Kiến bảo bối của tôi, cậu bây giờ có thể cho tôi đáp án tuần này không?!"
Minh Dã không ngẩng đầu, hỏi một câu, "Làm sao vậy?"
Dung Kiến lúng túng nở nụ cười, đề xuất với Minh Dã việc cho chép bài tập quá là ngại ngùng, nhưng cậu nghĩ đến mẹ của Trần Nghiên Nghiên đã qua đời, cuối tuần lại đi thăm bà ngoại nữa, cậu mấp máy: "Chính là bạn cùng bàn của tôi ý, cuối tuần cô ấy có việc nên tìm tôi cho cô ấy chép đáp án..."
Thanh âm của cậu rất nhẹ, càng ngày càng nhẹ đi, cuối cùng là cậu cúi luôn đầu xuống, rũ mắt, lời nói cơ hồ không rõ.
Minh Dã ngòi bút trên tay hắn không dừng: "Được."
Hắn lại thêm một câu: " Để tôi gửi cho cô ta, cậu cứ tiếp tục làm bài đi."
Dung Kiến ủy ủy khuất khuất mà nói: "Như vậy không hay lắm đâu..."
Minh Dã: "Chín giờ."
Dung Kiến: "Ò!"
Dung Kiến chính là muốn dùng tình cảm để đả động hắn cho cậu dùng điện thoại để mò một chút thôi, cơ mà vô dụng rồi.
Sau một phút, Trần Nghiên Nghiên nhận được lời mời kết bạn của Minh Dã.
Cô nàng lập tức đồng ý, rồi gửi ngay một dấu chấm hỏi to đùng '?'.
Minh Dã lấy tất cả bài tập ra, hắn đối với Trần Nghiên Nghiên cũng không có kiên nhẫn gì, còn không có làm như lúc trước, hắn cứ thế trực tiếp chụp theo bài mà gửi qua.
Trần Nghiên Nghiên nhất thời không kịp phản ứng lại, qua một hồi lâu cô mới cận thận hỏi: "Cái kia, Kiến Kiến... cô ấy đâu?"
Minh Dã gửi xong tất cả bài thi rồi mới trả lời: " Còn có một số bài còn làm chưa xong, làm xong rồi tôi gửi. Đang làm bài tập, không rảnh."
Trần Nghiên Nghiên cấp tốc não bổ ra cảnh tượng hai người mượn danh nghĩa học tập thật ra chính là để ra ngoài hẹn hò.
Điện thoại rung một cái, cô mở ra vẫn là tin nhắn của Minh Dã " Cậu ấy tên Dung Kiến."
Ở bên kia màn hình Trần Nghiên Nghiên rõ ràng là bối rối một lúc đến nửa ngày mới phản ứng được, ơ? Đây là... ăn dấm trong truyền thuyết sao?
Cơ mà họ như là chị em tốt đó, cũng không thể gọi nickname của nhau à? Còn có... học bá ơi cậu đánh nhầm chữ rồi! Là 'Cô ấy' chứ có phải là 'anh ấy' đâu!
Bất quá xét thấy đây chính là thời điểm mà cô phải ôm cái đùi vàng này trong thời gian lâu dài, cũng chỉ đành chịu thôi, cô trả lời một cách hư tình giả ý: "Được được được, tôi đây không quấy rầy hai người hẹn hò nữa, bye bye."
Trần Nghiên Nghiên đóng lại khung chát của mình và Minh Dã, rồi lại mở Wechat của Dung Kiến ra lướt lướt xem lại cuộc đối thoại của họ vào tuần trước.
Chậc chậc chậc, mình đúng là nhà tiên tri mà! Hê hê.
Mà đối với tất cả những thứ này, Dung Kiến không biết gì cả, cậu vẫn như trước rưng rưng mà làm bài. Khổ sở đến mười giờ, cuối cùng Minh Dã cũng bước tới bên cạnh cậu, giọng nói hắn như từ thiên đường vọng xuống: "Có thể rồi."
Dung Kiến buông bút, thở một hơi nhẹ nhõm thật dài.
Minh Dã vẫn đứng bên cạnh bàn, tiếp nhận cây bút của Dung Kiến, cán bút vẫn còn vương hơi ấm của cậu, kỳ thực hắn có thể lấy đang đặt trên bài thi của hắn kia, đưa tay là có thể lấy. Hắn như không để ý mà bắt đầu chấm bài của cậu.
Chấm xong ba môn chủ khoa của Dung Kiến cậu làm cũng không tệ, này cũng đủ để chứng minh Dung Kiến thi thoảng vẫn luôn chép phao mà nói thì tuần này cậu đã có được sự nỗ lực, có thể là trong bốn năm học chuyên nghiệp mấy môn như Lý Hoá Sinh hoàn toàn không liên quan cho nên mới quên tất thế này nhỉ?
Bởi vì khi Minh Dã mở bài làm môn Vật Lý ra kia đúng thật sự là thảm không nỡ nhìn, rối tinh rối mù.
Minh Dã không biết cậu làm sao có thể làm đến bết bát như này, hắn nhìn Dung Kiến đang ngồi bên cạnh.
Ước chừng là quá mệt mỏi, Dung Kiến biếng nhác đặt cằm lên mu bàn tay, tóc dày ngổn ngang buông xuống trên mặt bàn che khuất hơn nữa gương mặt, hắn nhìn lên đôi môi được tô điểm chút son kia.
Minh Dã bất động thanh sắc dời tầm nhìn.
Bởi vì Dung Kiến xắn ống tay áo để lộ ra gần nửa đoạn cánh tay, một chuỗi vòng tay làm bằng phỉ thúy được đeo lên cổ tay thon gầy, hạt phỉ thúy xanh biếc như có ánh sáng làm nổi bật da dẻ nhẵn mịn như ngọc.
Minh Dã lại cảm thấy chất liệu của chuỗi phỉ thúy này quá kém, hắn còn nhớ đời trước, tại một buổi đấu giá có gặp được một khối Đế Vương lục, nguyên thạch như vậy mới đúng là đẹp đẽ.
Hắn khi đó cũng không chụp được tảng đá ấy.
Dung Kiến nghiêng đầu, cho rằng bản thân làm quá kém so với chỉ tiêu, doạ đến Minh Dã rồi? Cậu cẩn thận hỏi hắn: "Làm sao vậy?"
Minh Dã lắc đầu, tiếp tục trầm mặc chấm bài, chấm xong hắn cúi đầu nhìn Dung Kiến, đối với trình độ của cậu coi như biết được rõ ràng: "Còn một tuần nữa là thi rồi, có lẽ không cứu được nữa."
Dung Kiến đã sớm dự liệu được tình huống này, tảng đá trong lòng chậm rãi buông lỏng, nhưng cậu vẫn không tránh được có chút mất mát: "Không sao đâu, nếu thật sự không được tôi liền giả bệnh cho xong."
Minh Dã nhíu mày: "Bất quá vẫn còn có biện pháp, nếu cậu giả vờ bị bệnh, thật sự là có khả năng cứu được nữa...."
Dung Kiến trợn tròn mắt, sốt ruột hỏi: "Biện pháp gì?"
Minh Dã nghiêm túc nói: "Tôi có thể đoán được đề thi của lần này."
Nói như vậy, đề thi tháng kết hợp với cường độ ôn tập trong một tháng. Minh Dã có thể đoán được đề thi lần này rồi lồng thành đề cương trọng điểm, mà chuyện này đối với hắn mà nói là không có chút tác dụng nào, bởi vì hắn đã biết hết rồi.
Nếu như muốn bình an vượt qua kỳ thi. Chỉ có thể dành cái tuần cuối cùng này tiến hành giáo dục nhồi nhét thức ăn cho vịt thôi, lúc đó còn không được thì để Dung Kiến giả bệnh trong phòng thi, như vậy dù thi không bằng trước đây cũng có cái cớ để dùng.
Minh Dã định đêm nay trở về sẽ làm đề cương trọng điểm, còn thuận miệng bảo: "Đúng rồi, những bài tập này cậu đừng làm nữa."
Lời của hắn liền mạch: "Đem đề cho tôi, để tôi làm."
Dung Kiến ngơ ngác, muốn cự tuyệt, Minh Dã lại không có cho cậu cơ hội: "Bây giờ cậu làm những thứ này chỉ lãng phí thời gian thôi. Cậu cũng gọi thầy rồi, tôi đương nhiên phải dạy cậu cho thật tốt."
Như vậy cậu cũng cách nào từ chối, lắp bắp "Ồ" một tiếng, sau đó lại trịnh trọng thêm một câu, "Tôi sẽ chăm chỉ học thật tốt."
Sau khi trở về, Dung Kiến mệt muốn đòi mạng, lập tức tháo trang sức rồi tắm rửa, nhu nhược nằm nhoài trên giường đầy vô lực, cậu cầm điện thoại mở ra tìm đến cái app ẩn dấu trong đó.
Rất muốn click vào mở cái app "Tìm" này.
Dung Kiến xoẵn xuýt một hồi cũng cảm thấy bản thân nên đi bước đầu tiên, bằng không cả đời này cậu chỉ có thể kìm nén không nói thôi.
Vì vậy, Dung Kiến mở ra ứng dụng 'Tìm' cẩn thận mà bấm vào khâu ' Ghép mức độ xứng đôi' sau đó nhắm tịt hai mắt.
Thẳng tới khi điện thoại truyền đến một tiếng tí tách, ghép đôi thành công.
Dung Kiến mở mắt ra, cửa sổ trên màn ảnh nhảy ra một trang đối thoại.
Người cách màn hình bên kia gửi sang hai chữ:_ "Xin chào."
Dung Kiến vẫn có chút lo sợ thân phận bị lộ, cậu định dùng một thân phận giả để thử nghiệm.
Vì vậy, cậu loáy hoáy một lúc lâu mới gửi đi một câu:_ "Xin chào! ừm... tôi là một học sinh cấp hai, mười lăm tuổi!"
_ "Ba mươi tuổi, đã công tác."
Dung Kiến gần như giải phóng bản thân mình:_ "Thật sao?! So với tôi còn lớn gấp những ba lần! Tôi còn là một cô gái nhỏ nữa! Vậy ngài là chú hay dì đây?"
Minh Dã: "..."
Tay hắn di động tra xét lại đường dẫn, cũng xác định đối diện thật sự là Dung Kiến.
Có lẽ hắn thật sự hiểu lầm rồi, Dung Kiến cũng không chán ghét việc phải mặc nữ trang, trái lại còn rất yêu thích, bằng không sao cậu đã ở trên đây rồi còn muốn giả danh con gái?
Tác giả có lời muốn nói:
Kiến Kiến dần dần giải phóng bản thân, mà thân phận mà Minh ca đang dùng lại là thân phận kiếp trước của hắn, vậy nên chúng ta sẽ có một vở kịch 'Tổng tài bá đạo và tiểu kiều thê của hắn'.
(* Đế Vương lục)