Không phải cô sớm đã biết Lăng Diệu là đàn ông quen thói trăng hoa rồi sao?
Không phải cô sớm đã cảnh cáo mình vô số lần là đừng động lòng với anh ta, đừng ôm ấp hy vọng xa vời đối với cuộc hôn nhân này sao?
Tại sao, tại sao lại vì một chút dịu dàng lúc mình bị thương, nghe được mấy câu bàn tán của người giúp việc đã thật sự tưởng rằng người đàn ông này là của riêng mình, sẽ chỉ tốt với một mình mình?
Lê Hân Dư, mày đúng là ngu xuẩn đến mức hết thuốc chữa rồi.
Tay của Hướng Lập Hiên vẫn giữ chặt cổ tay cô, tựa như nơi đây không phải là đầu cầu thang mà là ban công trên nóc nhà vậy.
Cô bị dáng vẻ căng thẳng của anh ta chọc cười: “Hướng Lập Hiên, tôi không yếu đuối như vậy."
Hướng Lập Hiên hoảng hốt vì sự bi thương trong mắt cô, anh ta ngập ngừng một chút mới buông tay cô ra: "Tôi không biết cô yếu đuối hay không, nhưng tôi cảnh cáo cô đừng có tức giận lên là đi thang bộ. Chân của cô vẫn chưa khỏi hẳn, giày vò như vậy đến cuối cùng người chịu khổ vẫn là bản thân cô." "Anh đang quan tâm đến tôi sao?" "Không thì sao, cô tưởng tôi đang cười nhạo cô?" “Nhưng anh cũng thấy tình hình giữa tôi và Lăng Diệu rồi, anh không cần cố ý quan tâm đến tôi vì anh ta." "Nói cố ý quan tâm gì chứ, cô này nói chuyện thật muốn đòn." Hướng Lập Hiên hừ một tiếng: "Con người cô ăn thú vị như vậy, tôi coi cô là bạn bè được chứ. Đây là sự quan tâm giữa bạn bè."
Cô lau nước mắt: “Thật sao?" “Tôi là đàn ông, lừa cô thì có ích gì." “Cảm ơn anh." Giọng của cô nhẹ bằng giống như một cơn gió cũng có thể thổi đi, dáng vẻ của cô hiện tại cũng giống như yếu ớt đến mức đụng vào là vỡ.
Hướng Lập Hiên cảm thấy mình có cảm giác là lạ, trước đây chưa từng có, nói đau lòng thì cũng không giống đau lòng lắm, nói tội nghiệp cũng không giống tội nghiệp.
Anh ta kéo Lê Hân Dư đi đến chỗ thang máy, ấn số tầng cho cô sau đó lại đi ra ngoài, đứng ở cửa nhìn cô và dặn dò: "Cô đi thang máy này xuống, đây là thang máy tòa nhà nên không sao, tôi còn có chút việc ở đây, không tiễn cô nữa”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cô nhìn anh ta, mắt rưng rưng lệ, khe hẹp của cửa thang máy nhỏ dần. Hướng Lập Hiên nhói lòng, một giây trước khi cửa thang máy khép lại, anh ta ấn nút trên tường, cửa lại mở ra lần nữa, anh ta cũng đứng vào. “Thôi vậy, thôi vậy, nhìn cô như thế này, cảm giác đi đến nửa đường là người có thể biến mất vậy, tôi tiễn cô xuống dưới vẫn tốt hơn." Hướng Lập Hiên rối bời lẩm bẩm: “Thôi thôi, hay là đưa cô về nhà đi, nếu cô xảy ra chuyện gì trên đường thì cũng là tội của tôi."
Anh ta cứ lải nhải nói, không hề nhắc đến chuyện của Lăng Diệu, chỉ luôn miệng nói muốn cô cẩn thận, sợ cô xảy ra chuyện.
Lê Hân Dư không nhịn được nữa, ngồi xổm trong thang máy òa khóc, giống như một đứa trẻ bị giành mất món đồ chơi yêu thích vậy.
Hướng Lập Hiên cũng chưa từng thấy phụ nữ khóc như vậy, anh ta lóng ngóng muốn kéo cô dậy, lại nghĩ đến cô là vợ của Lăng Diệu, động tay động chân không thích hợp lắm.
Nhưng không làm gì thì có vẻ như mình lạnh lùng quá.
Anh ta không có cách nào, chỉ có thể luôn miệng nói: "Cô đừng khóc nữa mà, khóc trôi phấn rồi, đến lúc đó sẽ dọa chết người đi đường mất."
Người phụ nữ đang ngồi xổm khóc lớn còn bớt thời giờ trả lời anh ta một câu: “Tôi không trang điểm” Sau đó lại tiếp tục khóc. "Không trang điểm à, không trang điểm mà da vẫn đẹp như vậy đúng là vẻ đẹp trời ban. Nếu cô còn khóc nữa, còn khóc... nếu còn khóc nữa.” Không có kinh nghiệm an ủi người khác, Hướng Lập Hiên mãi mới rặn ra được ba chữ: “Sẽ xấu đó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT