Lăng Diệu đưa cô đến bệnh viện tái khám, bác sĩ nói cô hồi phục rất tốt. Vốn tưởng rằng con gái sẽ yếu đuối một chút, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, không ngờ cô lại hồi phục nhanh hơn người bình thường.
Lăng Diệu nghĩ xem ra canh dinh dưỡng mẹ nấu cũng không phải là vô ích.
Ở trước mặt bác sĩ, anh ghé sát vào tai cô, hơi thở mập mờ phả vào vành tai cô: “Sau này không ăn giúp em nữa, em phải ăn đến khi hoàn toàn hồi phục mới được."
Cô phẫn nộ bất bình: “Đàn ông lật lọng."
Bác sĩ đã quen nhìn hành động thân mật của hai người, mấy tháng nay anh ta đã nhìn không biết bao nhiêu lần rồi.
Ra khỏi bệnh viện thì cô phát hiện phương hướng không đúng. “Anh đưa tôi đi đâu vậy? Đây không phải đường về nhà mà." "Ở cùng em một ngày, cũng không thể bỏ công ty được." "Tôi cũng đâu cần quản chuyện của công ty." "Em ngồi bên cạnh cùng tôi là được. Tôi đã ở cùng em nửa ngày, em ở cùng tôi nửa ngày, vậy mới công bằng.” "Đâu có vợ chồng nào mà so đo từng chút như vậy.” Cô khẽ lẩm bẩm. "Em nói gì?” Cũng không biết anh không nghe rõ thật hay là giả vờ không nghe rõ, rõ ràng là đang hỏi nhưng vẻ mặt lại rất thoải mái.
Lăng Diệu không đưa cô về nhà họ Lăng mà thật sự dẫn cô đến Lăng Thị.
Nhưng không giống như anh nói là để cô ở cùng anh một ngày.
Dẫn cô đến Lăng Thị rõ ràng là tuyên bố địa vị của cô.
Anh không đi thang máy chuyên dụng cho chủ tịch ở bãi đậu xe dưới đất mà đi vào từ cửa lớn.
Các nhân viên ngây người một giây sau đó đồng loạt khom người chào: “Chào chủ tịch."
Anh nhếch khóe miệng lên, chỉ vào người phụ nữ mình ôm trong lòng: “Còn có phu nhân chủ tịch nữa."
Mọi người kinh ngạc nhưng vẫn ngoan ngoãn chào: "Chào phu nhân chủ tịch."
Thế là dọc đường tiếng "chào chủ tịch" và “chào phu nhân chủ tịch" liên tục vang lên.
Chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, Lê Hân Dư vội vùi mặt vào ngực anh giống như một con đà điểu, che giấu vẻ mặt không bình thường của mình.
Nhân viên lễ tân lần trước cản Lê Hân Dư phát hiện mình đã cản nhầm người không nên cản, thầm chột dạ, tiếng hô "chào phu nhân chủ tịch” rõ ràng là yếu hơn rất nhiều. Chết rồi, lần trước mình lại còn lừa phu nhân chủ tịch, phu nhân sẽ không gây khó dễ cho mình chứ?
Tình hình rất dễ chuyển biến, Lăng Thị không chủ động biện bạch về những tin đồn lúc trước mà chỉ thản nhiên bày tỏ sẽ truy cứu trách nhiệm, tất cả những phóng viên tham gia tung tin đồn nhảm lúc đầu đều nhận được báo ứng xứng đáng, những chuyện tồi tệ đó cũng dần dần lắng xuống.
Rồi đến bây giờ những người có tâm âm thầm theo dõi sự tương tác thân mật giữa hai người Lăng Diệu và Lê Hân Dư, cứ cách hai tháng là chuyện này lại lên trang nhất, hiện trạng ân ái của vợ chồng Lăng Thị.
Lê Hân Dư lại dưỡng thương thêm hai tháng.
Cái chân bị thương đã có thể đi lại bình thường, chỉ đi hơi khó một chút, đi lâu sẽ cảm thấy mỏi.
Lời đồn đại cũng đã lắng xuống, cô đang suy nghĩ có cần tiếp tục kế hoạch vĩ đại của mình, tạo dựng sự nghiệp cho mình hay không thì Giang Nhiên Nhiên khóc lóc gọi cô ra ngoài.
Hách Ánh thấy cô muốn ra ngoài, còn định sắp xếp cho cô hai vệ sĩ.
Lần trước cô gặp chuyện cũng là đi cùng Giang Nhiên
Nhiên.
Nhưng Giang Nhiên Nhiên khóc lóc như vậy, Lê Hân Dư không đành lòng nên vẫn từ chối người khác ngoài tài xế đi cùng mình.
Trên đường đi, Giang Nhiên Nhiên lại liên tục gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, khóc lóc hơi thảm thiết.
Cô quen Giang Nhiên Nhiên đã lâu, họ là bạn học từ hồi cấp ba, Giang Nhiên Nhiên tính cách cởi mở, rất ít khi khóc, đối với chuyện gì cũng có thể nghĩ thoáng được. Quen biết Giang Nhiên Nhiên nhiều năm như vậy nhưng tổng cộng chỉ thấy cô ấy khóc hai lần, lần trước là khi cô kết hôn, cô ấy mím chặt môi rớt hai giọt lệ.
Nhưng lần này lại khóc lóc lớn tiếng như vậy.
Lê Hân Dư thấy hơi sợ, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì Giang Nhiên Nhiên sẽ không suy sụp như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT