**********

Những tin tức đó càn quét khắp thành phố A. Giang Nhiên Nhiên cũng nhìn thấy tin ấy, cô cười tươi gọi điện thoại cho Lê Hân Dư chúc mừng. "Cậu xem, mình đã nói các cậu có cơ hội cưới trước rồi yêu sau mà, cậu còn không tin mình. Cậu thấy mình dự đoán như thần không. Cậu đúng là càng ngày càng hạnh phúc. Phu nhân Lăng đối xử với cậu tốt thật, coi cậu như con gái ruột của mình. Vấn đề mọi người sợ nhất đó là mẹ chồng, nhưng đối với cậu thì nó không còn là vấn đề nữa. Cũng may cái miệng mình tốt, nói gì thiêng cái nấy." "Đúng vậy, cậu thì lợi hại rồi." “Mình lợi hại như vậy, có phải nên mời mình một bữa để cảm ơn không?"

Lê Hân Dư nghĩ tới tình trạng hiện giờ của mình, từ chối vẫn hơn: “Chắc không được rồi, chân mình gần đây không tiện đi lại, để sau này rồi tính." “Vậy được, đợi chân cậu khỏi rồi tính sau." Giang Nhiên Nhiên có chút thất vọng, nhưng cũng không ép cô, hiểu ý mà tắt điện thoại đi.

Bà Hách Ánh bưng một bát hầm chim bồ câu tới cho cô: “Hân Dư đang gọi điện cho ai vậy?"

Nếu như trên thế giới có cuộc thi đánh giá mẹ chồng, bà Hách Ánh chắc chắn sẽ giành vị trí số một. Từ sau khi bó bột, mỗi ngày bà đều nghĩ cách bón cho cô một bát canh hầm lớn, hi vọng cô sớm hồi phục, không muốn cô phải chịu khổ. "Mẹ, là bạn con.” "Cô gái nhà họ Giang ư?" "Ra ngoài đi loanh quanh cũng tốt, cử ở nhà mãi cũng không tốt cho sức khỏe” “Chân cẳng con không tiện thôi ạ" Từ khi bị tai nạn xe, cũng gần ba tháng cô chưa ra ngoài đi lại rồi, thực ra cô cũng thấy có chút khó chịu, nhưng cũng chẳng còn cách khác. “Đứa trẻ ngốc này, để mẹ sắp xếp vài người đi theo con. Con đi chơi với bạn thì kêu họ đợi ở ngoài. Tài xế lái xe, nếu không tiện con có thể kêu họ giúp con. Hơn nữa con cũng không phải hoàn toàn không động đậy được, chẳng phải vẫn còn một bên chân sao?”

Bà Hách Ánh khuyên như vậy khiến cô cũng có chút lung lay.

Mấy tháng nay nhờ có sự chăm sóc tận tình chu đáo của bà mà chân của cô hồi phục rất nhanh, có thể cử động dân dân rồi, chỉ có điều không được thuận tiện cho lắm.

Cô gọi điện lại cho Giang Nhiên Nhiên, hẹn Nhiên Nhiên trưa ngày mai gặp nhau ở trung tâm thương mại Phong Ninh.

Giang Nhiên Nhiên vui mừng nhảy cẫng lên, kết quả không để ý suýt chút thì ngã nhào xuống. Cũng may phía sau có người đỡ cô: "Cẩn thận một chút, tại sao vẫn còn trẻ con như hồi nhỏ vậy"

Giọng nói ấm áp ấy vô cùng quen thuộc, là Giang Dật Hàn. "Em biết rồi, từ sau em sẽ cẩn thận hơn “Ừ, vậy thì tốt”

Khi hai người đang thầm thì nói chuyện với nhau thì điện thoại đã bị cúp rồi.

Vài ngày trước khi về nước, việc cô sợ nhất đó là gặp Giang Dật Hàn, cũng sợ nghe thấy giọng nói của anh. Cô luôn cảm thấy có lỗi với anh, càng sợ không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Nhưng hiện giờ cô đã nghĩ thông suốt rồi, nghe thấy giọng nói của anh cũng đã trở nên điềm tĩnh hơn. Những gì cô và Giang Dật Hàn có liên quan đến nhau cũng đã kết thúc từ ba năm trước ngày họ chia tay. Cô vẫn luôn cố gắng kiêm chế cảm xúc của mình, điều khiến cô sợ hãi nhưng cũng chờ đợi nhất đó chính là sự không cam tâm của mình, không đành lòng chia tay với anh, đi lấy một người mình không yêu.

Nhưng cô còn gì để không cam tâm cơ chứ?

Người nhà họ Lăng tốt như vậy, nếu như có còn ôm hi vọng với Giang Dật Hàn mới là có lỗi với người nhà họ Lăng.

Ngày hôm sau, Lê Hân Dư cuối cùng cũng rời khỏi nhà họ Lăng để ra ngoài dạo chơi.

Giang Nhiên Nhiên đẩy xe lăn cho cô, đẩy cô đến xe chuyên dụng của nhà họ Lăng. Giang Nhiên Nhiên đỡ cô để tài xế mang xe lăn lên xe.

Mặc dù chỉ còn một bên chân có thể cử động, đi lại cũng không tiện nhưng lên xe hay đứng một lúc cũng không khó khăn làm.

Giang Nhiên Nhiên đỡ cô, đang định lên xe thì bỗng từ đầu xuất hiện vài người.

Có người trong tay cầm bút ghi âm, có người cầm máy quay, có người cầm mic hướng về phía cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play