Lê Nhã Trí nhận lấy hòm cứu thương, đang định giúp anh xử lý vết thương. Kết quả Lăng Diệu lại tự mình cầm lấy hòm cứu thương bước lên lầu.
Mặc dù anh không trực tiếp từ chối nhưng hành động của anh lại thể hiển rất rõ ý của mình. Anh muốn Lê Hân Dư giúp anh xử lý.
Lê Nhã Trí tức giận giậm chân, tại sao bôi thuốc thôi cũng không để cô bôi?
Trong đầu Lê Hân Dư có chút hỗn loạn. Ánh mắt và cử chỉ của em gái khiến cô không biết làm gì, trong lòng có suy đoán lại không dám tin vào suy đoán ấy của mình.
Nhã Trí là em gái ruột của cô...
Mặc dù con bé chưa làm gì quá giới hạn nhưng những hành động này cũng khiến cô cảm thấy gượng gạo. Cô cũng không biết làm gì với Nhã Trí, vì Nhã Trí là em gái ruột của cô.
Một bóng đen lướt qua trước mắt cô, là vật thể gì lại xuất hiện trước mặt cô, rơi đúng vào lòng cô đây?
Lê Hân Dư nhận lấy, thì ra đó là hòm cứu thương.
Ngẩng đầu nhìn, Lăng Diệu đang đứng ở cửa, cong môi nhìn cô. "Sao anh lại lên đây, chẳng phải Nhã Trí nói sẽ giúp anh xử lý vết thương sao?”
Anh bước tới trước mặt cô, chỉ vào vết thương trên người mình, nhẹ nhàng nói: “Không, ở trong phòng em tốt hơn. Tôi không có thói quen cởi đồ trước đám đông."
Nước nóng có một chút bắn phải phần ngực anh. Ý của anh là ở đó cần bội thuốc. Nhưng người bôi thuốc ngoài cô ra thì không ai có thể!
Lê Hân Dư đỏ mặt.
Không đợi cô suy nghĩ xong, anh đã uể oải ngồi lên giường cô, nhẹ nhàng giơ tay lên, ngoắc tay với cô: “Qua đây, giúp tôi cởi cúc áo."
Vết thương trên tay còn đỡ, nhưng phần ngực có chút mờ ám, cô bèn hỏi: “Đều ở phía trước, anh có thể tự mình xử lý không?" "Cô không muốn à?"
Vóc dáng to lớn của người đàn ông chắn trước mặt cô, bóng anh phủ lên người cô khiến Lê Hân Dư chỉ nhìn thấy một vùng tối trước mắt.
Ánh mắt Lăng Diệu sâu thẩm nhìn cô, đáy mắt có gì đó khiến người khác không thế đoán được ý nghĩ tâm tư của anh. "Vậy thì không cần bôi thuốc nữa, cứ để vậy cũng không phải không được."
Cô có chút không tin nổi, anh lại dễ thương lượng như vậy ư? "Chỉ là lát nữa xuống dưới ăn cơm, để bố em nhìn thấy tôi như vậy không biết sẽ có phản ứng như nào?" "Anh ngồi yên đấy tôi bôi thuốc cho anh” Lê Hân Dư lập tức cúi đầu.
Anh cười rồi giơ cánh tay bị bỏng ra: "Được rồi."
Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng bước tới trước mặt anh. Ngón tay trắng nõn lướt trên cổ tay áo anh, cẩn thận để không chạm vào cơ thể anh.
Lấy bông y tế thấm thuốc, thẩm từng chút từng chút lên tay anh.
Sau khi xử lý xong, Lê Hân Dư như vừa kết thúc một trận tranh đấu mệt mỏi dài cả thế kỷ: "Xong rồi."
Lăng Diệu ngồi vắt chéo hai chân thong dong mà kiêu ngạo nói: “Vẫn còn vết thương trên người chưa xử lý. Cởi cúc ở ngực giúp tôi." "Anh tự cởi đi." "Tôi là người bị thương." “Vết thương của anh không nặng” Hơn nữa anh cũng không bị thương ở ngón tay...
Anh chau mày cong môi, không tức giận mà từ từ nói: “Không cởi áo ra làm sao bôi được thuốc? Sao, chẳng lẽ đến chuyện này em cũng không làm được? Vậy để tôi xem Lê Khải Thiên sẽ nói như thể nào, sẽ bảo vệ con gái mình hay là đại nghĩa diệt thân'?" "Anh!" Nói xong, anh từ từ đứng lên như chuẩn bị bước ra ngoài.
Lê Hân Dư nắm chặt lấy tay anh, dứt khóa nhận sai: "Tôi cởi, tôi cởi."
Cô cắn răng, lòng chửi thầm người đàn ông giảo hoạt nguy hiểm này! Chỉ biết lấy điểm yếu của cô để ép cô.
Sớm biết vậy đã không dính dáng gì tới Lăng Diệu thì bây giờ có phải dễ chịu hơn rồi không. Hôm nay Lăng Diệu còn cố ý dẫn cô về nhà họ Lê để bày tỏ tình cảm ân ái. Sau này chỉ cần xảy ra chuyện gì bố cô sẽ lôi cô ra đầu tiên. Cô biết cuộc sống sau này sẽ khó mà yên ổn được.
Bàn tính toán của Lăng Diệu đánh thật tốt, quả không hổ là một thương gia thành công.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT