Lăng Diệu nhanh chóng đi thay đồ, lấy chìa khóa xe trên bàn. Thấy cô đứng ngoan ngoãn đợi mình trước cửa, ngẩn người nhìn mình: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, không đói nữa hả?" "Đói, đói chứ! Chúng ta đi thôi." Cô thu lại tâm tư của mình, cố gắng nở nụ cười.
Anh nhếch môi, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô dắt ra ngoài.
Chưa đi được hai bước thì dừng lại, chỉ vào mật khẩu trên cửa rồi nói với cô: "Mật khẩu cửa là sinh nhật tôi”
Cô ra sức gật đầu, tỏ ý tôi biết rồi.
Nhưng anh không dễ qua loa như vậy, chau mày nhìn cô: "Sinh nhật tôi ngày mấy?" "O." Không ngờ Lăng Diệu lại hỏi đến chân tơ kẽ tóc như vậy khiến cô bỗng đơ người ra. Cô nào biết sinh nhật anh ngày mấy, cô còn định có dịp rồi hỏi mẹ chồng nữa.
Anh biết, ngập ngừng nói với cô: “Nghe rõ đây, tôi chỉ nói một lần, sinh nhật tôi là ngày hai mươi mốt tháng năm."
Lê Hân Dư gật đầu: “Đảm bảo nhớ mãi không quên." "Tốt nhất là vậy” Anh nói.
Họ đi thang máy xuống thắng hầm để xe. Lăng Diệu tự lái xe đích thân đưa cô đi ăn.
Lê Hân Dư được chiều đến nỗi có chút kinh ngạc, đãi ngộ tốt như vậy đúng là lần đầu. Nếu như người này có thể cứ bình thường giống như hôm nay thì tốt biết bao. Cảm giác sống cùng anh cũng không phải là điều quá khó khăn.
Lăng Diệu chốc chốc lại nhìn cô qua gương chiếu hậu, nhìn ánh mắt mơ hồ của cô anh cũng có thể đoán ra được rằng cô lại vừa nghĩ ngợi mấy việc được mất.
Nhưng anh không hiểu, Lê Hân Dư là người dễ dàng biểu lộ cảm xúc như vậy, vậy tại sao trước đây lại có thể hạ thuốc với anh, còn không để lại một dấu vết nào.
Khi ấy, cô giả vờ tỏ ra không biết gì cũng giống thật.
Có điều tất cả cũng qua rồi, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời thì anh sẽ không truy cứu những chuyện trước đây nữa.
Lăng Diệu không hỏi cô muốn ăn gì mà lái thẳng đến địa điểm.
Nhưng khi bước vào nhà hàng anh lại không tự quyết định nữa mà để phục vụ đưa thực đơn cho cô để cô tự gọi món.
Lê Hân Dư lật quyển menu gọi hai món rồi tự biết điều mà ngậm miệng lại, vội lấy lòng nhường cho anh gọi.
Lăng Diệu rất hài lòng với cách làm này của cô, hào phóng cho cô một nụ cười tít mắt.
Lăng Diệu biết cười? Nhưng cười khẩy, cười nhạo báng khác hoàn toàn, còn nụ cười ấm áp như hôm nay thì đúng là mới thấy lần đầu kể từ khi khai thiên lập địa. Lê Hân Dư ngơ ngác, hình như cô chưa làm gì, vậy tại sao anh ấy lại trở nên vui vẻ như vậy.
Tốc độ lên món rất nhanh, mùi vị cũng rất được. Lê Hân Dư đói đến cào ruột nên chẳng mấy chốc đã chén sạch đồ ăn.
Lăng Diệu thanh toán rồi dẫn cô đi ra ngoài, nhưng đến cửa thì chạm mặt Giang Nhiên Nhiên và Giang Dật Hàn.
Giang Nhiên Nhiên cười vui vẻ khoác tay của Giang Dật Hàn, thân mật nói gì đó, còn Giang Dật Hàn thì dịu dàng lắng nghe.
Lê Hân Dư biết Lăng Diệu rất mẫn cảm đối với chuyện bị cắm sừng. Cho dù một cái liếc mắt hay một lời chào hỏi xã giao thôi cũng sẽ khiến vũ trụ nhỏ của anh như bùng nổ. Cô chỉ liếc nhìn một cái rồi vội vàng quay đầu nhìn lảng sang chỗ khác, giả vờ như không thấy gì.
Nhưng không ngờ người đàn ông bên cạnh vẫn nhỏ nhen “hừ" một tiếng.
Cô biết đường nào anh cũng sẽ như vậy, bèn chủ động khoác tay anh, nhỏ nhẹ nói: “Chúng ta đi thôi." Lăng Diệu đâu dễ gì để cô được như ý, anh nhếch môi, chau mày nhìn cô: “Em sợ à?" "Tòi rất thản nhiên." Cô chỉ còn thiếu điều vô tay lên ngực cam đoan.
Lăng Diệu dừng bước, khoác vai cô: “Vậy em vội vàng cái gì? Gặp bạn cũ mà không chào một câu sao?"
Không hề có bất cứ phòng bị nào, cô đã nằm gọn trong lòng anh. Cô hít một hơi thật sâu. Nếu như cô màc chứng ảo tưởng thì với biểu hiện bây giờ của Lăng Diệu, cô hoàn toàn có thể hiểu rằng anh đang ghen.
Nhưng ghen thì cũng phải trong trường hợp hai người yêu nhau chứ. Còn Lăng Diệu? Có lẽ anh ta không có chức năng "yêu" này, chức năng của anh chỉ là đào hoa mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT