Y Nghề vẫn áp sát vào ngực anh, cười một cách thẹn thùng.

Nói đến đây thì hôm nay cũng phải cảm ơn Lê Hân Dư, cô ta nghĩ bao nhiêu cách để gần gũi Lăng Diệu suốt bao năm nay, nhưng trước giờ anh chưa từng chạm cô ta dù chỉ một lần. Cô ta cũng chưa phải là chưa từng tán tỉnh Lăng Diệu, gần như đã dùng hết tất cả các cách nhưng anh luôn tỏ ra như không nhìn thấy. Y Nghê không tin rằng Lăng Diệu không có một chút tình cảm nào đối với mình, nếu không, anh rõ ràng biết tình cảm của cô, vậy tại sao còn giữ cô lại ở bên.

Nếu như tối nay Lăng Diệu thực sự giữ cô ta ở lại, vậy thì sẽ không uổng công cô chịu sự nhạo báng của Hân Dư.

Lăng Diệu dù nói như vậy nhưng lại đứng bất động ở đó âm thầm nhìn Lê Hân Dư.

Lê Hân Dư nhếch môi, thay đổi sắc mặt.

Anh không cần mặt mũi tới mức này rồi ư?

Nếu như quang minh chính đại nói những điều này, vậy có phải cô phải tỏ ra không cần mặt mũi hơn anh mới có cơ hội? W

Y Nghê lần tay vào cổ áo tắm của anh, dùng tư thế của người thắng cuộc mà dính lấy anh, ném cho Lê Hân Dư một ánh mắt khinh bỉ, kiêu ngạo mở miệng: “Diệu, chúng ta vào phòng thôi."

Thấy cô mãi không nói gì, Lăng Diệu cười khẩy một cái rồi khoác vai Y Nghê.

Bị anh chủ động chạm vào mình khiến mặt Y Nghê lộ rõ vẻ sung sướng.

Hai người vào phòng, cửa phòng từ từ khép lại. Qua khe cửa, bóng dáng cao to của anh dân trở nên mờ ảo.

Lê Hân Dư nắm chặt tay, trút bỏ hết tất cả lòng tự tôn, khi cánh cửa phòng chuẩn bị khép lại, cô nói to: “Cầu xin anh Lăng Diệu, đừng rút vốn nhà họ Lê, cũng đừng ly hôn."

Lăng Diệu đứng quay lưng với cô, giọng nhẹ tênh: “Cô muốn ly hôn thì ly hôn, không muốn ly hôn thì không ly hôn sao?"

Cô cắn chặt môi, làm người phải biết ứng biển linh hoạt cho hợp tình hình,

Lê Hân Dư hạ giọng thấp nhất có thể: "Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, cầu xin anh, đừng rút vốn khỏi nhà họ Lê, cũng đừng ly hôn."

Nghe giọng nói nhún mình khi đến bước đường cùng của cô, Lăng Diệu cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn trong lòng nhiều. Đẩy Y Nghệ ra, quay người bước về phía cô: "Thái độ nhận lỗi cũng tạm được, nhưng vẫn chưa đủ đô."

Chưa đủ đô? Lê Hân Dư ngơ ngác, vậy chẳng lẽ phải nặng đô cỡ massage anh ta ới chịu?

Lăng Diệu nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, âm trầm cười ra tiếng: “Sau khi ly hôn, nhà họ Lê không còn liên quan gì tới tôi. Và tôi cũng không có nghĩa vụ gì phải đi chống đỡ nhà họ Lê. Nhưng nếu không ly hôn, cũng không phải là không thể." "Anh muốn gì?" "Vậy phải xem cô có gì?" Lăng Diệu nhếch môi, ánh mắt lóe lên một ý cười lạnh: “Ly hôn là do cô đề xuất. Bây giờ cô nói không ly hôn, tôi cho cô cơ hội. Nhưng... nhưng cô cũng phải làm gì đó để thuyết phục tôi, để tôi thấy quyết tâm không muốn ly hôn của cô chứ."

Nghĩ tới Giang Dật Hàn, giọng của Lăng Diệu dần dần lạnh nhạt hơn: "Nếu không, cả ngày cô dùng danh nghĩa Lăng phu nhân đi mê hoặc tình nhân cũ, nhuộm cho tôi màu tóc mới cũng không hay cho lắm” (*)

Lê Hân Dư hít một hơi thật sâu, kiềm chế ý muốn chửi anh là đồ thần kinh.

Người đàn bà của anh ta vẫn đang đứng bên cạnh, tại sao anh lại có thể hoài nghi cô ngoại tình cơ chứ?

Lăng Diệu muốn gì, trong lòng cô biết rõ. Cô run run cầm tay anh đặt lên ngực mình: “Cái gì tôi cũng có thể cho anh, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Hành động của cô lại không hề khiến anh cảm thấy vui: “Cô ngủ cùng Giang Dật Hàn rồi?"

Cô đỏ ửng mặt, lắc đầu lia lịa: “Không có, ngoài anh ra, chưa từng có ai chạm tới tôi." Cô cũng đâu phải đang trong giai đoạn động cỡn, không có đàn ông là không chịu nổi, làm sao có thể gặp ai cũng có thể lên giường?

Vốn dĩ chỉ là một lời giải thích vội vàng, nhưng lại khiến Lăng Diệu vô cùng thoải mái.

Y Nghệ thấy tình hình đột nhiên xoay chuyển, vội vàng sán lại gần hơn, ôm Lăng Diệu từ phía sau: “Diệu, em vẫn ở đây mà.." (*) Ở đây ý của nhân vật là cảm sừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play