**********

Y Nghê đỡ tay Lăng Diệu từng bước từng bước đi về phía cô. Nhìn thấy cô bèn thay đổi sắc mặt: "Lê Hân Dư, tại sao lại là cô!" "Tại sao lại không thể là tôi, nói gì đi nữa, hiện giờ tôi vẫn là vợ anh ấy." Bị chèn ép hết lần này đến lần khác khiến Lê Hân Dư không thể chịu đựng được thêm nữa.

Thêm việc bị lạnh cóng cả đêm ở ngoài cửa, rõ ràng biết rằng không nên tranh luận với người phụ nữ Lăng Diệu yêu thương trước mặt anh, nhưng cô không kiểm soát được cái miệng nữa: “Còn cô, thư ký thì nên lo chuyện công việc, lo cho đời sống riêng tư của sếp gọi là tình nhân, cô là loại người nào?" "Cô!" Từ khía cạnh thân phận mà nói, thì Y Nghệ vẫn là người ở thế yếu, cô ta tức giận giẫm chân, nhưng lại không có cách nào phản bác.

Chỉ có thể kéo tay Lăng Diệu, lắc tay anh nũng nịu: “Anh xem cô ta nói chuyện kìa, anh Diệu, cô ta ức hiếp người quá đáng mà. Chúng ta từ bé đã cùng lớn lên, sao cô ta có thể dùng những lời này để nhục mạ em cơ chứ."

Lê Hân Dư bỗng có chút lo lắng, quan hệ giữa Y Nghề và Lăng Diệu rất tốt, những lời cô vừa nói đồng nghĩa với việc đang chửi cả hai người họ.

Anh ta lẽ nào sẽ bảo vệ Y Nghê kêu cô cút đi?

Cô lén lút nhìn anh, trong lòng cảm thấy bất an.

Đúng lúc Lăng Diệu ngước mắt, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Anh liếc nhìn Lê Hân Dư một cái, nhưng không hề có phản ứng gì, coi cô như không khí vậy, chẳng có chút cảm xúc nào.

Anh rút tay ra khỏi tay Y Nghệ, lướt qua người cô bước về phía cửa, nhập mật khẩu mở cửa.

Nhưng Lê Hân Dư có thể cảm nhận được rằng tâm trạng anh hình như có tốt hơn một chút, ít nhất thì anh đang không tức giận. So với buổi chiều, trạng thái hiện giờ của anh tốt hơn rất nhiều rồi.

Thấy Lăng Diệu cứ thế đi vào nhà, Y Nghê không thèm tranh đấu với Hân Dư nữa mà đi theo Lăng Diệu.

Lê Hân Dư chỉ biết thở dài, vốn dĩ muốn đợi ở cửa để hai người có thể nói chuyện, nào ngờ còn có thêm cả sự xuất hiện của Y Nghê.

Biết sớm như vậy chiều nay ở công ty cô đã mặt dày nói dứt khoát với anh rồi.

Cùng lắm thì mất mặt là cùng, dù gì mặt cô cũng rất dày.

Hít một hơi thật sâu, sau khi chuẩn bị kỹ sẽ bị nhục mạ, lúc này cô mới mặt dày theo bước vào nhà Lăng Diệu.

Một căn phòng đơn giản, rộng rãi, được trang trí theo tông đen trắng xám, trong sự đơn giản vẫn lộ ra sự xa xỉ, rất hợp với tính cách của anh.

Lê Hân Dư đang cân nhắc xem nên mở miệng như thế nào với anh. Lăng Diệu không hề coi hai cô ra gì, để hai người họ ở phòng khách mặt đối mặt, anh đi thẳng vào phòng khóa cửa lại rồi đi tắm.

Lăng Diệu vừa đi, Y Nghê bèn bước tới trước mặt cô: “Lê Hân Dư, cô đúng là âm hồn bất tán mà. Anh Diệu không thích cô, tại sao cô không thể ý thức được mà tránh xa ra một chút!"

Y Nghệ tức anh ách, Lê Hân Dư lại làm hỏng chuyện tốt của cô nữa rồi.

Trưa nay là cô ta, tối nay cũng lại là cô ta! Quen Lång Diệu bao năm nay, đây là lần đầu tiên anh không từ chối cô ta theo anh về nhà, có thể xảy ra chút khả năng gì đó cũng không chừng.

Tự dưng Lê Hân Dư lại xuất hiện vào lúc này, mọi kế hoạch của cô bị đảo loạn. đều

Lê Hân Dư cũng chẳng ưa gì Y Nghê, cô ta hết lần này đến lần khác hại cô, cô cũng không cần khách sáo gì với cô ta.

Nếu như miệng lưỡi cô xấu xa hơn một chút thì đã có thể đuổi Y Nghê đi rồi, để cô cùng Lăng Diệu nói chuyện có phải tốt hơn không.

Cô biết điểm yếu của Y Nghệ là gì, cố tình cười một cách lạnh lùng, không chút nhường nhịn: "Nhưng cô lại không phải là vợ của Lăng Diệu, tôi là người có giấy đăng ký kết hôn, tại sao tôi lại phải trốn tránh kẻ thứ ba cơ chứ?"

Vợ, kẻ thứ ba.

Hai từ này giống như lựu đạn khiến Y Nghệ bồng chốc như muốn nổ tung ra, cô ta còn định giơ tay tát Lê Hân Dư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play