"Tâm trạng tốt thì sức khỏe mới tốt được."
Hướng Lập Hiên đưa ra một nhận xét kết luận: "Sự tồn tại của cô chính là để giúp tâm trạng của Lê Hân Dư khá hơn."
Lê Hân Dư gật đầu như giã tỏi: "Anh nói cũng có lý, để tôi đi thu dọn đồ đạc."
Cô vội vàng chạy về phòng, nhanh chóng thu dọn quần áo.
Giữa Lê Ngưng và Hướng Lập Hiên rõ ràng là hoàn toàn không hợp nhưng vẫn ở cạnh nhau, nguyên nhân chính là vì Lê Hân Dư.
Bọn họ có kế hoạch khác nhau, nhu cầu tiêu dùng và cuộc sống khác nhau, mức độ suy nghĩ và thế giới quan khác nhau.
Nhưng bọn họ vẫn có thể cãi ầm ĩ đến bây giờ đều là dựa vào Lê Hân Dư.
Dù bên ngoài ồn ào cỡ nào, bất đồng quan điểm cỡ nào, chỉ cần nhắc đến Lê Hân Dư thì cả hai lập tức đứng chung trận tuyến giống như lúc này.
Lê Ngưng không thù dai, Hướng Lập Hiên cũng không quan tâm cuộc cãi vã của họ lúc nãy có khó nghe cỡ nào, thu dọn xong đồ đạc sau đó chạy nhanh đến bệnh viện.
Nhìn từ góc độ này, hai người này có một kiểu ăn ý kỳ lạ.
Lê Ngưng vừa nhìn thấy dáng vẻ mỏng manh của Lê Hân Dư, thì lập tức quyết định ở lại bệnh viện làm y tá không chịu rời đi.
Lê Hân Dư nhìn thấy Lê Ngưng, vẻ cũng mặt dịu đi rất nhiều.
Sức khỏe của Lê Hân Dư quá yếu, bác sĩ bảo cô không được xuống giường, Lê Ngưng sợ cô không thoải mái nên cẩn thận vắt khăn nóng lau người cho cô.
Lê Hưng Ngư hơi xót cho cô ấy vội nói: "Tiểu Ngưng, cô ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi."
Lê Ngưng là bạn của cô, không phải là người làm của cô.
Lê Ngưng đối xử tốt với cô như vậy cô luôn cảm thấy ngại.
"Tôi không mệt, sau khi lau cổ cho cô xong tôi sẽ ngồi bên giường nói chuyện với cô."
Lê Ngưng là một đứa trẻ lớn lên ở một thị trấn nhỏ, cô ấy làm việc rất thoải mái, phóng khoáng, không so đo điều gì.
Rõ ràng là đến thăm Lê Hân Dư để chọc cho cô ấy vui vẻ nhưng lúc chăm sóc người bệnh còn chu đáo hơn người chuyên chăm sóc bệnh nhân nhiều.
Người chăm sóc bệnh nhân chỉ là làm việc vì tiền, có rất nhiều chuyện không được tỉ mỉ cho lắm.
Vì bảo vệ thai nhi nên Hân Dư vẫn không được xuống giường, đương nhiên cô cũng không thể tắm rửa được.
Không thể ra khỏi giường, ngay cả khi lật người ngồi dậy cũng phải cẩn thận.
Bảo vệ thai nhi mệt mỏi như vậy, đối với cơ thể người mẹ đúng là cực hình, Lê Ngưng đau lòng gần chết.
Lê Ngưng thận trọng hỏi: "Cô có thể cử động cổ một chút được không? Tôi lau người cho cô thoải mái một chút."
Lê Hân Dư xoay đầu, ngoẹo cổ qua một bên.
Khăn mặt nhẹ nhàng quét qua cổ cô, giọng nói của Lê Ngưng gấp gáp: "Được rồi, đổi bên đi."
Lê Hân Dư mỉm cười trước dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Lê Ngưng, nhưng vẫn xoay cổ sang hướng khác.
Khăn mặt ấm áp lau qua cổ cô, Lê Ngưng bỗng nhiên ngạc nhiên kêu lên một tiếng: "Hân Dư, Hân Dư, cái bớt sau cổ cô thật đẹp.Là Hình trái tim đó, còn là màu hồng nữa chứ."
Bình thường Lê Hân Dư thường xõa tóc, ít ai nhìn thấy vết bớt sau gáy.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng giải thích: "Thực ra đó không phải là vết bớt, đó là vết sẹo.Hồi nhỏ tôi rất ham chơi, bị ngã đập cổ ra sau, chảy máu rất nhiều nên để lại sẹo.Bây giờ lớp da mới mọc lên nên có màu nhạt hơn, không ngờ đánh bậy trúng bạ lại có dáng vẻ như vậy."
"Có người bị vết sẹo thì sẽ bị hủy hoại dung nhan mà cô thì ngược lại, vết sẹo của cô rất đẹp."
Lê Ngưng nhịn không được cảm thán, quả nhiên số mạng của mỗi người không ai giống ai cả.
Một vết sẹo thôi cũng có thể tạo ra hiệu quả khác nhau một trời một vực như vậy.
"Chỉ là một vết sẹo mà thôi, đâu có phóng đại như cô nói chứ."
Vị trí đó ở chỗ quá xa, bản thân cô nhìn không tiện, cũng không để ý lắm, cô chỉ nhìn thấy nó quá gương, đại khái là hình trái tim.
Lê Ngưng cầm di động lên lén lút chụp một tấm, sau đó đưa đến trước mặt Lê Hân Dư: "Này cô nhìn xem, có phải rất đẹp không?"
Lê Hân Dư tập trung nhìn kỹ, quả thật rất bắt mắt, nếu không nói đúng là nhìn không ra đây là một vết sẹo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT