"Anh vốn luôn như vậy, cho em hạnh phúc rồi lại khiến em tuyệt vọng.Lăng Niệm Sơ là con của anh, anh bảo em phải làm thế nào? Em phải làm thế nào?"

Cô giàn giụa nước mắt: "Em thật sự rất mệt mỏi"

Tay anh kéo đầu cô, ấn đầu cô vào vai của mình: "Em có thể dựa vào anh bất cứ khi nào em mệt mỏi, nhưng em đã nói không so đo chuyện đã qua với anh nữa mà.

Sự xuất hiện của đứa bé này chỉ là ngoài ý muốn thôi.

Anh biết quá khứ của anh rất tồi tệ, làm quá nhiều chuyện sai trái, nhưng đây là chuyện của quá khứ, em đã nói sẽ không so đo rồi."

"Bây giờ em đang rất rối, anh cho em thời gian để em tỉnh táo một chút được không?"

Lê Hân Dư sử dụng chút sức lực ít ỏi còn lại, cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay anh.

Cô yếu ớt tựa vào thành giường: "Lăng Diệu, anh để em bình tĩnh một chút được không?"

"Được."

Anh mất rất nhiều sức lực mới miễn cưỡng nói ra chữ "được"

này: "Anh chờ ở bên ngoài, em có chuyện gì thì cứ gọi anh."

Lâm Dĩ Thuần đã ôm đứa trẻ đi ra khỏi phòng bệnh, nhưng cô ta đứng ở cửa không biết là xem trò vui hay thế nào, cứ đứng bất động ở cửa, bế đứa trẻ lẳng lặng nhìn vào bên trong.



Lăng Diệu quay đầu liếc nhìn Lâm Dĩ Thuần và Lăng Niệm Sơ, vẻ mặt lạnh lùng, bước nhanh ra ngoài.

Hách Ánh thấy không ổn nên vội vàng đuổi theo: "Diệu!"

Lâm Dĩ Thuần đứng ở cửa vốn muốn nhìn xem Lê Hân Dư tranh cãi với Lăng Diệu như thế nào, khiến người ta chán ghét khó chịu ra sao, không ngờ lại dẫn lửa tự thiêu mình.

Ánh mắt Lăng Diệu quá đáng sợ, giống như muốn bóp chết cô ta và đứa trẻ.

Bây giờ mà chạy đi thì lại có vẻ chột dạ, Lâm Dĩ Thuần chỉ có thể đứng tại chỗ run sợ trong lòng.

Vẻ mặt Lăng Diệu âm u đáng sợ, đôi mắt thâm thúy giống như một đầm nước đọng: "Lâm Dĩ Thuần."

"Chủ tịch Lăng, tôi đây."

Lòng bàn tay Lâm Dĩ Thuần toát mồ hôi, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh tự nhiên.

Anh nhếch môi, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ: "Tôi cho cô chút thời gian cuối cùng, mang đứa bé này cút đi."

Lâm Dĩ Thuần nắm chặt bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ, tim đập như trống: "Chủ tịch Lăng, bệnh của Niệm Sơ vẫn chưa được chữa khỏi, anh không thể tuyệt tình như vậy."

"Tôi đã cho cô cơ hội, là cô không biết quý trọng."



Lăng Diệu quay người đóng cửa phòng bệnh lại, không muốn tiếng cãi nhau ở ngoài quấy rầy Lê Hân Dư nghỉ ngơi: "Tôi không nói ra lòng dạ bẩn thỉu của cô chẳng qua là vì tôi nợ đứa bé này, cô đã không biết điều thì tôi cũng không cần thiết phải nể mặt cô."

"Chủ tịch Lăng...Anh không thể như vậy, Niệm Sơ là con của anh."

Lâm Dĩ Thuần hốt hoảng.

Không nên như vậy chứ.

Sau khi Lê Hân Dư biết sự tồn tại của đứa trẻ rồi ầm ĩ như vậy, hắn là Lăng Diệu nên cảm thấy Lê Hân Dư không biết điều, cảm thấy phiền mới đúng, sao lại đuổi thẳng Niệm Sơ đi chứ? Niệm Sơ là con của anh mà.

"Đúng, tôi biết nó là con của tôi, nhưng sau này tôi với vợ tôi sẽ có thêm nhiều đứa con nữa.Nếu như các người thật sự nghĩ là đứa con không nên xuất hiện trên thế giới này sẽ xáo trộn cuộc sống của tôi, vậy thì tôi chỉ có thể cho các người đáp án sớm hơn"

Chỉ có ở trước mặt Lê Hân Dư thì Lăng Diệu mới lo lắng, ở trước mặt những người khác anh vẫn luôn là Lăng Diệu quyết đoán mạnh mẽ: "Hoặc là đưa nó cút ra nước ngoài, hoặc là..."

Anh dừng một chút, đưa mắt nhìn xuống, ánh mắt anh đối diện với đứa trẻ đang lo lắng kia: "Nếu không muốn chữa bệnh mà muốn tìm cái chết thì chết đi là được.Chính mày đang tìm đường chết, chúng ta không có chút nào tình cảm nào thì tao cần gì phải quan tâm đến mày?"

Hách Ánh nghe vậy thì mặt trắng bệch, kéo Lăng Diệu không cho anh nói tiếp: "Diệu! Đừng nói những lời như vậy ngay trước mặt trẻ con!"

"Mẹ, lòng kiên nhẫn của con chỉ có giới hạn tới đây."

Dường như Lăng Diệu đã sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ.

"Mẹ không cho phép, nếu như con thật sự muốn ép cháu của mẹ phải chết, vậy thì tiện thể con cũng ép mẹ con chết được rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play