"Cô nghe thấy không.Nếu cô cướp bố tôi, tôi sẽ đánh chết cô!"
Lăng Niệm Sơ hung dữ nói.
Lê Hân Dư đau đến đầu óc ong ong, lời của Lăng Niệm Sơ cô hoàn toàn không nghe rõ.
Thấy cô không trả lời, Lăng Niệm Sơ chậm rãi đến gần, lại đạp mạnh lên người Lê Hân Dư một cái.
Cảm giác đau đớn từ bụng dưới lan ra khắp người, cơn đau quá mức kịch liệt khiến cô không mở mắt nổi.
Trong tâm mắt cô hình ảnh cuối cùng xuất hiện chính là ánh mắt ngập tràn ý hận của Lăng Niệm Sơ.
Thằng bé này tại sao hận cô như vậy? Cũng bởi vì lần trước cô đụng trúng nó ở bệnh viện sao? Mà đứa bé này nếu đã gọi Lâm Dĩ Thuần là mẹ, vậy người bố trong miệng nỏ là ai? Có quá nhiều vấn đề đang quấn lấy tâm trí cô nhưng Lê Hân Dư không còn sức để suy nghĩ nữa, cô từ từ nhäm mắt lại trong cơn đau, sau đó hoàn toàn bất tỉnh.
"Lăng Diệu, con đứng lại đó cho mẹ! Bây giờ con muốn làm gì? Lăng Niệm Sơ mới bao lớn chứ? Tại sao con phải so đo với một đứa bé?"
Bên ngoài phòng bệnh, Hách Ánh đang hoảng hốt kéo tay Lăng Diệu lại.
Vẻ mặt Lăng Diệu cực kỳ đáng sợ, cũng may bà ta đã bảo Lâm Dĩ Thuần mang thằng bé đi trước.
Nếu không với dáng vẻ điên cuồng lúc này của Lăng Diệu, sợ là anh sẽ thật sự ra tay với thằng bé.
"Đứa nghiệt chủng kia đã làm cô ấy bị thương, nó phải chịu trách nhiệm."
"Con so đo với đứa bé kia làm gì? Niệm Sơ mới bốn tuổi rưỡi, nó có bao nhiêu sức lực chứ? Nói không chừng là do sức khỏe của Lê Hân Dư không tốt, vừa lúc bị Niệm Sơ đụng trúng."
Hách Ánh sợ Lăng Diệu thật sự đi tìm thằng bé tính sổ, bà ta cố gắng tìm đủ lý do.
"Nó đạp lên bụng Lê Hân Dư hai cái, có đứa bé bốn tuổi nhà ai lại độc ác đến mức này không?"
Bản thân Lăng Diệu sẽ không hoài nghi lý lịch của đứa nhỏ này, bởi vì mặt mày của thắng bé này rất giống anh lúc nhỏ.
Nhưng con trai của anh sao lại có lòng dạ độc ác như vậy chứ? "Mẹ, mẹ có thật sự xác định thắng bé này đúng là con của con không?"
Hách Ánh giải thích: "Niệm Sơ bị bệnh, trong lòng nó cảm thấy chán nản là chuyện bình thường.
Con là người lớn không thể thông cảm với thằng bé một chút sao? Hơn nữa, báo cáo kết quả kiểm tra của Lê Hân Dư còn chưa có, nói không chừng nó cũng chẳng bị gì thì sao?"
Lăng Diệu liếc mắt nhìn Lê Hân Dư nhäm chặt hai mắt nằm trên giường bệnh, nhường một bước nói: "Đưa nó ra nước ngoài trị bệnh, sau khi trị bệnh xong thì đưa về quê."
Anh không cho phép thằng bé này bước vào thành phố A nữa.
Thằng bé này còn nhỏ mà trong lòng đã ngập tràn thù hận, đợi sau này lớn lên, đối với Lê Hân Dư mà nói chính là mối họa ngầm.
Anh tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
"Nếu hôm nay Lê Hân Dư thật sự xảy ra chuyện, cho dù nó là con của con, con cũng không bỏ qua như vậy đầu."
Hách Ánh gần như không tin được những lời này được thốt lên từ miệng con trai mình: "Nó là con trai của con!"
Hổ dữ không ăn thịt con, Lăng Diệu là người máu lạnh đến cỡ nào mới có thể liều mạng với con trai mình như thế chứ? "Nó là con của con nhưng nếu hôm nay Hân Dư mang thai, nếu vì đứa trẻ này mà con mất đi đứa con mong đợi nhất thì sao?"
Lăng Diệu hít sâu một hơi, thấp giọng nói.
Anh không muốn cuộc cãi vã gay gắt này làm phiền đến Lê Hân Dư trong phòng bệnh.
Anh quay đầu lại chớp mắt nhìn người phụ nữ nằm trên giường, ánh mắt dịu đi mấy phần: "Mẹ, mẹ vẫn luôn nói đứa nhỏ này là sai lầm năm đó của con, cho nên con không cách nào thích lỗi lầm đột ngột xuất hiện làm nhiễu loạn cuộc sống của con."
"Nói con lạnh lùng, vô tình cũng được.Con thật sự không có tình cảm với đứa con đột nhiên xuất hiện này.Đối với con mà nói, gia đình hiện tại của con mới là quan trọng nhất."
Nếu để thẳng bé này ở đây, sau này Lê Hân Dư mang thai, cũng sẽ không tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn.
Hách Ánh biết chuyện hôm nay là thằng bé kia không đúng.
Nhưng Lăng Diệu lại muốn thằng bé ra nước ngoài luôn.
Anh làm như vậy không phải là muốn chặt đứt con đường sống của nó sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT