"Niệm Sơ ngủ rồi, cháu ra đây gặp bác."

Lâm Dĩ Thuần dịu dàng lên tiếng: "Ở đây có cháu trông Niệm Sơ là đủ rồi, hôm qua bác đã ở đây cả ngày, hôm nay bác hãy về nghỉ ngơi đi.

Ngày mai sang đây thăm, cháu đảm bảo để bác trông thấy một Tiểu Niệm Sơ khỏe mạnh."

"Con bé này, cháu vất vả quá."

Hách Ánh không khỏi thấy thương Lâm Dĩ Thuần.

Chị gái điên điên khùng khùng chết đi, để lại một đứa con cho con bé phải chăm sóc.

Lâm Dĩ Thuần còn trẻ tuổi, trên vai lại gánh vác nặng như vậy, nhưng con bé tốt tính, ấm áp và dịu dàng.

"Cháu không vất vả, là bác không ngại vất vả vẫn luôn ở bên cạnh Tiểu Niệm Sơ."

Lâm Dĩ Thuần nói không nén được sự tủi thân: "Cháu còn tưởng gia đình như nhà họ Lăng sẽ không để ý đến sự sống chết của một đứa con riêng như Tiểu Niệm Sơ, không ngờ bác đối xử với nó tốt như vậy."

Cô ta vừa nói vừa rơi nước mắt: "Thật sự cảm ơn bác, nếu như không có bác thì bây giờ cháu cũng không biết làm thế nào nữa."

Hách Ánh mềm lòng, Lâm Dĩ Thuần càng như vậy thì bà ta càng không đành lòng: "Chỉ cần Niệm Sơ là con cháu nhà họ Lăng, cho dù Lăng Diệu có nhận hay không thì bác nhất định sẽ nhận."

Lâm Dĩ Thuần nói cảm ơn rất nhiều, cuối cùng mới dè dặt hỏi: "Nếu như Niệm Sơ tìm được tủy thích hợp, có thể ghép tủy, sau khi phẫu thuật thành công thì cháu có thể đưa Tiểu Niệm Sơ về quê được không?"

"Sao cháu lại nghĩ như vậy?"

Hách Ánh kinh ngạc.

Khó khăn lắm đứa trẻ mới biết bố mình là ai, nhà họ Lăng cũng không thiếu cơm ăn áo mặc cho nó, sao con bé lại còn muốn đưa đứa trẻ về quê? Hầu hết phụ nữ một khi tìm được cơ hội thiết lập mối quan hệ với nhà họ Lăng thì chắc chắn không nỡ buông tay, tại sao con bé Lâm Dĩ Thuần này lại nghĩ đến chuyện ra đi, lại còn mang đứa trẻ theo nữa? Lâm Dĩ Thuần ấp úng không chịu nói.

Với sự thúc giục của Hách Ánh, Lâm Dĩ Thuần mới dè dặt mở miệng: "Cô Lê rất không thích Niệm Sơ.Hôm đó cô ấy gặp Tiểu Sơ đã xảy ra tranh chấp với Tiểu Sơ, cô ấy còn chưa biết Tiểu Sơ là con của chủ tịch Lăng mà đã như vậy, nếu như cô Lê biết thân phận của Tiểu Sơ.."

Lâm Dĩ Thuần dừng lại thật lâu rồi mới nói tiếp: "Cháu hi vọng Tiểu Sơ sống vui vẻ hạnh phúc là được, không muốn để Tiểu Sơ ở nhà họ Lăng sống không vui."

Hách Ánh im lặng, không nhìn ra đang suy nghĩ gì.

Lâm Dĩ Thuần vội vàng bổ sung: "Cháu không nói cô Lê không tốt.

Chẳng ai muốn chồng mình có một đứa con riêng cả, cháu có thể hiểu được.

Cháu chỉ muốn để Tiểu Sơ và cháu cùng sống một cuộc sống yên bình.

Cập nhật nhanh nhất t*rên ТгцyeлАРР.cом

Cháu không muốn để Tiểu Sơ sống trong gia đình quyền quý, bề ngoài thì hào nhoáng nhưng sau lưng lại bị người ta chỉ trỏ."

Thân phận của Lăng Niệm Sơ rất khó xử, cho dù quay về nhà họ Lăng thì cũng chắc chắn là không phải danh chính ngôn thuận.

Hách Ánh cũng rõ điểm này.

Những lời Lâm Dĩ Thuần nói đã khiến lòng dạ Hách Ánh hoàn toàn nguội lạnh.

Ban đầu bà ta còn có lòng tốt suy nghĩ cho Lê Hân Dư, muốn cho cô và đứa trẻ vụn đắp tình cảm để cuối cùng tất cả đều vui vẻ.

Kết quả là Lê Hân Dư không cảm kích, ngược lại còn bảo con trai đến tính số với bà ta.

Vậy thì bà ta cũng không cần thiết giúp Lăng Diệu che giấu nữa, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết chuyện đứa trẻ.

Như vậy thì tốt nhất là để cô biết sớm một chút.

Không thể chấp nhận thì ly hôn sớm một chút là được rồi.

Chờ cô sinh con để có cơ hội ghép tủy thì thà cho Lâm Dĩ Thuần với A Diệu làm thụ tinh nhân tạo để tỷ lệ ghép tủy thành công cho Lăng Niệm Sơ cao hơn.

Nói thế nào thì Lâm Dĩ Thuần với mẹ của Lăng Niệm Sơ cũng là ruột thịt do một mẹ sinh ra.

Lê Hân Dư ngang ngược độc đoán ngồi lên đầu Lăng Diệu còn chưa tính, cũng không thể chỉ vì một mình Lê Hân Dư mà làm cho cuộc đời của tất cả mọi người đều trở nên thấp thỏm chứ? Hách Ánh hạ quyết tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play