Lăng Niệm Sơ bị thương sốt cao, Hách Ảnh đổ toàn bộ lỗi lên đầu Lê Hân Dư.
Lê Hân Dư không biết những điều này, cô chỉ không muốn quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu trở nên khó xử hơn nên gật đầu thuận theo, khiêm tốn chấp nhận sự dạy bảo của Hách Ánh.
Đầu óc cô vẫn rất hỗn loạn. Anh em họ hàng của nhà họ Lăng cũng không ít, không biết đứa trẻ này là người nhà nào.
Hách Ảnh thấy cô có vẻ ngoan ngoãn nên cũng bớt giận một chút: “Con đến bệnh viện làm gì? Trong người có chỗ nào không thoải mái à?”
Rốt cục thì cũng là đứa bé mình từng yêu thương, thấy sắc mặt Lê Hân Dư không tốt lắm nên bà ta vẫn lạnh lùng quan tâm đôi câu.
Lê Hân Dư trả lời: “Cảm ơn mẹ, con không sao. Con đến gặp bác sĩ để hỏi thăm về tình trạng hồi phục của Lăng Diệu.
Vừa nhắc tới chuyện con trai mình bị thương vì cô, Hách Ánh lại không nén được sự bực bội: “Được rồi, đừng ngớ người ra nữa, không có chuyện gì thì đi đi.
Lê Hân Dư tạm biệt bà ta xong liền đi ngay, cô quay đầu lại thì trông thấy Hách Ánh đi vào phòng bệnh.
Xem ra bà ấy chuẩn bị ở bên cạnh đứa trẻ này lâu dài.
Không biết rốt cục là con cái của nhà chú bác nào mà Hách Ánh lại quan tâm như vậy?
Mẹ chồng cô thật sự rất thích trẻ con, nếu quả thật cô suy nghĩ giống Lăng Diệu, sinh con sớm một chút thì quan hệ giữa cô và mẹ chồng hẳn là sẽ được cải thiện hơn.
Lê Hân Dư vừa thầm nghĩ vừa đi ra ngoài.
Bệnh viện không lớn, bao giờ cũng sẽ gặp hết người quen này đến người quen khác ở ngay ngã rẽ.
Ngã rẽ khu vực phòng bệnh VIP.
Bà Giang hết sức bất bình đang nói gì đó với Giang Dật Hàn.
Sắc mặt Giang Dật Hàn mệt mỏi nhưng vẫn mềm mỏng chịu đựng mọi thứ.
Bà Giang cũng đã nhìn thấy Lê Hân Dư, bà ta thay đổi sắc mặt, không nói tiếp nữa mà nghiêm mặt liếc Giang Dật Hàn một cái, sau đó quay người đi vào trong phòng bệnh bên cạnh.
Thái độ của nhà họ Giang với Lê Hân Dư cũng rất mâu thuẫn.
Rõ ràng Lê Hân Dư chẳng hề làm gì sai, thế nhưng Giang Nhiên Nhiên lại náo loạn muốn sống muốn chết vì Lê Hân Dư.
Nếu thật sự truy cứu kỹ càng thì rõ ràng là nhà họ Giang có lỗi với Lê Hân Dư. Nhưng Giang Dật Hàn thích Lê Hân Dư, nhìn từ góc độ tình cảm lại giống như Lê Hân Dư có lỗi với Giang Nhiên Nhiên vậy.
Sau khi bà Giang rời đi thì Giang Dật Hàn đối diện với Lê Hân Dư.
Anh nghiêng đầu cười với cô, giọng nói như cách nghìn trùng sông núi rồi mới lọt vào tai cô: “Hân Dư, đã lâu không gặp.”
Đúng là đã lâu không gặp.
Từ sau chuyện Giang Nhiên Nhiên náo loạn nhảy lầu tự tử, Lê Hân Dư vẫn chưa gặp Giang Dật Hàn lần nào.
Thứ nhất là do cô dồn toàn tâm toàn sức vào Lăng Diệu, không có thời gian suy nghĩ nhiều chuyện như vậy. Тrц*уeлAРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
Thứ hai là vì mối quan hệ giữa cô và Giang Dật Hàn khá nhạy cảm, cho dù chỉ tiếp xúc như bạn bè nhưng trong mắt người khác vẫn chưa đủ trong sáng vô tư.
Giữ khoảng cách sẽ đều tốt cho nhau.
Lê Hân Dư cũng nở một nụ cười: “Đã lâu không gặp.
Giang Dật Hàn đến gần cô, ánh mắt anh lo lắng: “Sao em lại ở bệnh viện? Trong người không thoải mái sao?” “Em không sao, em đến gặp bác sĩ điều trị của Lăng Diệu nói về tình trạng của anh ấy thôi.” “Thế à...”
Hôm đó Lăng Diệu bị thương ngay trước mắt mình, Giang Dật Hàn tin là Lăng Diệu thật sự thích Lê Hân Dư.
Anh vừa vui mừng vì mình buông tay không phải vô ích, nhưng lại vừa xót xa cho chính bản thân mình vì anh đã không có cơ hội nữa.
Lê Hân Dư khách sáo hỏi thăm như một người bạn cũ: “Vậy còn anh, đến bệnh viện thăm ai?” “Là sức khỏe bố anh không tốt”
Giang Dật Hàn mím môi, kể sơ lược những chuyện gần đây với Lê Hân Dư, không giấu giếm một chút nào.
Tim của ông Giang vốn không được tốt, mấy năm trước cũng đã từng phẫu thuật bắc cầu động mạch vành.
Từ sau khi Giang Nhiên Nhiên náo loạn nhảy lầu, mặc dù cô ta không bị thương nhưng tim của ông Giang hoàn toàn không ổn vì bị kinh động và sợ hãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT