không ngờ phu nhân của chủ tịch sẽ chạy tới đây để đưa bữa trưa tình yêu.

Trợ lý Lưu ngẩn người nói: "Chủ tịch ra ngoài làm việc rồi.”

Lê Hàn Dư chau mày: "Anh ấy không nói có chuyện gì sao?”

Trợ lý Lưu vốn muốn nói là không, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của phu nhân hình như không đúng lắm, lại nhớ tới vẻ mặt khó coi của chủ tịch lúc chạy đi

Nếu anh ta không biết gì thì thôi, thế nhưng anh ta lại biết một chút gì đó, cho nên trong lòng cũng hơi hoang mang.

Lúc chủ tịch xuống lầu, anh ta liếc mắt nhìn theo thì phát hiện trong xe của chủ tịch có một người phụ nữ.

Trợ lý Lưu lặng lẽ thực hiện trách nhiệm của một trợ lý tốt, tìm lý do cho chủ tịch nhà mình: “Hình như là đến bệnh viện tái khám.

Tuyệt đối không thể nói chủ tịch đi ra ngoài với phụ nữ.

Đúng, tuyệt không thể nói.

"Đã nói ngày mai tôi sẽ đi cùng với anh ấy mà." Vẻ mặt của cô rõ ràng là hơi lo lắng: “Chẳng lẽ anh ấy cảm thấy không khỏe sao?"

Lê Hân Dư suy nghĩ một hồi vẫn cảm thấy không yên lòng, liền bỏ hộp cơm giữ nhiệt xuống rồi chạy tới bệnh viện tìm người.

Trợ lý Lưu bụm miệng, phát hiện hình như mình đã nói sai rồi.

Nếu phu nhân uổng công đến bệnh viện một chuyển mà không tìm được người thì chủ tịch có tính số với mình không? Trợ lý Lưu suy nghĩ thật kỹ mức độ nghiêm trọng của chuyện này, sau đó lại dựa theo địa vị của phu nhân trong lòng chủ tịch, anh ta cân nhắc một hồi cuối cùng quyết định phải liên lạc tự thú với chủ tịch trước.

Trợ lý Lưu gọi số điện thoại cá nhân của Lăng Diệu mà không có ai nghe máy.

Anh ta suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhắn tin cho Lăng Diệu

Một khi bị trách tội, ít nhất anh ta cũng có thể giải thích được.

Nhưng trợ lý Lưu không ngờ anh ta chỉ thuận miệng bịa đại một cái cớ cho Lăng Diệu, vậy mà anh thật sự đang ở trong bệnh viện.

Hai người lớn đang đợi ở bên ngoài, đứa bé ở bên trong làm kiểm tra.

Phòng chờ cực kỳ yên tĩnh. Tiếng chuông điện thoại vang lên quả rõ ràng, Lăng Diệu thiếu kiên nhấn nhấn nút chính thành chế độ yên lặng.

Chốc lát sau anh ta lại nhận được tin nhắn, điện thoại không ngừng rung lên.

Lâm Dĩ Thuận thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của anh ta thì rụt rè nhìn anh, nói: “Hay là anh ra ngoài nghe điện thoại trước đi, đợi trong này kiểm tra xong rồi tôi sẽ gọi anh."

“Ừ.” Lăng Diệu cầm điện thoại di động, đi ra ngoài không chút do dự

Lâm Dĩ Thuần nhìn bóng lưng đã đi xa của anh, trong lòng cảm thấy hơi ấm ức.

Anh ấy thật sự bỏ đi như vậy sao? Ngay cả một lời khách sáo cũng chẳng thèm nói với cô ta. Lâm Dĩ Thuần biết vì bác Lăng bảo anh đến đây với mình cho nên anh mới tới.

Cho dù biết người làm kiểm tra bên trong là con trai của anh nhưng trong lòng anh vẫn không có một chút dao động nào.

Cuộc điện thoại vừa này chắc hẳn là của Lê Hân Dư gọi tới chứ?

Chỉ cần một câu nói của Lê Hân Dư, anh có thể bỏ lại tất cả đi cùng với cô ta.

Nhưng dựa vào đâu chứ?

Lê Hân Dư, cô sỉ nhục tôi trước mặt tất cả mọi người trong công ty như vậy, tôi sẽ không để cho cô đạt được điều cô mong muốn.

Lâm Dĩ Thuận cúi đầu, trong ảnh mắt ngập tràn oán hận. Trước đây, Lê Hân Dư là vợ của Lăng Diệu, cô ta chỉ là một nhân viên quèn cho nên mới bị Lê Hân Dư giày vò thế thảm như vậy.

Nhưng bây giờ thì không.

Cô ta là người thân duy nhất của Tiểu Sơ, Tiểu Sơ là con át chủ bài của cô ta.

Hơn nữa bác Lăng cũng xem thường sự không chung thủy của Lê Hân Dư, cũng đứng về phía cô ta, cơ hội chiến thắng của cô ta cao hơn nhiều so với Lê Hân Dư.

Lúc trước ở Lăng Thị, Lê Hân Dư bắt nạt cô ta thế nào thì bây giờ cô ta phải bắt nạt lại thế ấy.

Lê Hân Dư khiến cô ta thảm hại thế nào thì có ta cũng phải khiến cho Lê Hân Dư khó coi như thế.

Ngày hôm đó cô ta đã tuyệt vọng như thế nào khi một mình đi dưới mưa, cô ta sẽ khiến cho Lê Hân Dư cảm nhận một lần.

Cô ta nhất định sẽ giành lấy Lăng Diệu từ tay Lê Hân Dư

Nhất định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play