*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Chương 344 Bà Lăng đến
Lê Hân Dư tức giận vì sự vô liêm sỉ của anh, nhưng lại không thể làm gì anh được.
“Hướng Lập Hiên và Lê Ngưng cũng là do anh gọi tới à?”
Lăng Diệu hôn vào vành tai cô, ham muốn lại có dấu hiệu bộc phát: Anh sợ em ở nhà buồn chán nên tìm một vài người đến chơi với em."
Lê Hân Dư vội vàng đẩy anh ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: "Vậy vì sao anh không để em tự đi ra ngoài giải sâu?
Anh lại trưng ra vẻ mặt “anh đang nghĩ cho em, không nhanh không chậm nói “Anh sơ em lại bị lạc, hoặc là lại bị ai đó bắt cóc đi, để em ở bên cạnh anh mới có thể yên tâm nhất
Lê Hán Dư lau khô nước trên người, nhưng làm thể nào cũng không thể lau sạch những thứ mà anh có tình để lại trong cơ thể co
Có nhìn chăm chăm người đàn ông thận nhiên gần như không biết xấu họ này, mím chặt môi
mình. Anh thật sự cởi có như một con thú cưng để
nuôi
Lúc vui vẻ thì chơi đùa một chút, chỉ cần không ra khỏi pham VI CHƠI hạn của anh thì anh có thể chấp nhận tất cả mọi tỉnh xấu của cô.
Nhưng khi cô thoát ra khỏi tầm kiểm soát của anh thì anh sẽ nhất có trong lồng, giống như bây giờ vậy.
Rõ ràng vừa làm xong nhưng Lăng Diệu lại không nhịn được lần mò trên người cô.
Hai thân thể chạm vào nhau không một chút rào cản nào. Cơ thể càng ngày càng nóng, nhưng trái tim Lê Hân Dư lại càng ngày càng lạnh.
Lăng Diệu làm xong liền ở trong cơ thể cô không chịu rút ra ngoài, dường như thật sự muốn khiến cô có con.
Lê Hán Dư không thể làm gì được chỉ có thể bất lực sở lên bụng minh, hi vọng mình sẽ không xui xẻo, thật sự mang thai giống như ước nguyện của anh.
Mỗi ngày Lăng Diệu và Lễ Hán Dư đều dinh lấy nhau, nhưng mối quan hệ của hai người lại nhanh chóng rơi xuống mức án
Tưởng là Lê Ngung đến, Lăng Diệu bương người trong lòng ra thả cô đi mở của
Mỗi lần khi mở cửa cho Le Ngưng và đưa có uy ra khỏi của là khoảnh khác LỆ Hãn Dư cảm thấy mình gần với sự tự do nhất
Nhưng có không đi được, trên người giống như có một sợi dây thừng vô hình.
Mà phần cuối của sợi dây thừng lại nằm trong tay Lăng Diệu.
Chỉ cần anh không buông tay thì cô không thể trốn thoát được.
Lê Hân Dư giống như được giải thoát, chạy ra khỏi lòng anh, vừa mở cửa ra thì lại phát hiện người tới không phải là Lê Ngưng mà là Hách Ánh, bà Lăng đã lâu không gặp.
Lê Hân Dư ngẩn ra hai giây, sau đó mở rộng cửa, lùi về sau hai bước rồi gọi một tiếng "Mẹ"
Hách Ảnh âm trầm nhìn cô một cái, "ử qua loa một tiếng, không còn nụ cười từ đáy lòng như trước kia nữa.
Không có bà mẹ chồng nào có thể chấp nhận con dâu mình dây dưa mập mờ với người đàn ông khác
Le Hãn Dư ngói x xuống, lấy đói dịp lễ mới từ trong tủ giày ra đặt dưới chân Hách Anh,
Hạch Ảnh lạnh nhạt nhìn có một cái, không thay giày mà quay đầu lại gọi một tiếng "Tiểu khỏi, tới đây
Một người phụ nữ dịu dàng từ sau lưng Hach
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT