Nhìn theo Lăng Diệu kéo Lê Hân Dư đi xa, ánh mắt của Giang Dật Hàn vẫn hướng theo phía đó một lúc lâu.
“Vì nhà họ Lê mà hi sinh hôn nhân và hạnh phúc của bản thân, có đáng không?" Lê Hân Dư, em thực sự dễ dàng bỏ lại tôi như vậy sao?
Giang Dật Hàn vốn nghĩ rằng ba năm không gặp anh hoàn toàn có thể khống chế được trái tim mình, có thể đủ dũng cảm để bỏ lại tình cảm này. Cô về nước, anh biết nhưng không chủ động tìm cô, thậm chí khi cô đi cùng Giang Nhiên Nhiên anh cũng cố tính trốn tránh...
Nhưng, khi anh chứng kiến cô phải trải qua cuộc sống như thế này, còn thê thảm như vậy thì anh không còn cách nào khác kiềm chế tình cảm của bản thân mình nữa.
Trước đây khi buông tay là vì anh muốn cô hạnh phúc.
Nhưng giờ đây, bị kẻ thứ ba tìm tới tận nhà nhục mạ, liệu cô có hạnh phúc?
Ánh mắt Giang Dật Hàn đầy u tối.
Trong dòng người Giang Nhiên Nhiên vội vàng bước ra kéo tay Giang Dật Hàn, ánh mắt đầy xót thương, nhẹ nhàng nói: "Anh"
Giang Dật Hàn vẫn giữ tư thế vừa nãy, không động đậy, không nói một lời giống như không nhìn thấy Giang Nhiên Nhiên vậy.
Giang Nhiên Nhiên cũng không nói gì nữa, một lúc sau mới thốt ra một câu: “Hân Dư không lẽ nào bị Lăng Diệu ức hiếp ư, vết tích trên người cậu ấy đến bây giờ vẫn chưa khỏi!"
Lúc này Giang Dật Hàn mới có phản ứng, anh quay đầu lại, ánh mắt đầy kinh ngạc và hận thù: “Lăng Diệu đánh cô ấy?”
Giang Nhiên Nhiên lắc đầu, vội vàng giải thích: "Cũng không phải là đánh cô ấy, thực ra... Lăng Diệu anh ta trông có vẻ tri thức hút người nhưng ai biết rằng trên giường lại giống như con sói đói lâu ngày vậy. Lê Hân Dư bị anh ta ức hiếp, vết tích lần trước một tuần cũng không hết, em nhìn mà còn xót."
Ý trong lời của cô rất rõ ràng, vết tích trên người Lê Hân Dư đều là trên giường để lại.
Vết tích trên giường ư...
Giang Dật Hàn siết tay, cắn chặt môi không nói một lời.
Gió đêm se lạnh.
Lăng Diệu không nói một lời, sống chết nắm chặt lấy tay cô kéo cô ra khỏi đống ồn ào đó.
Bữa tiệc của Cung gia vẫn đang tiếp tục, ánh đèn âm nhạc như hòa làm một, nhưng nơi dừng xe lại yên tĩnh đến khác lạ, đến hơi thở của đối phương cũng có thể nghe một cách rõ ràng.
Quay người đè Hân Dư trên xe.
Phần lưng áp chặt thân ghế lạnh lẽo, trên người còn hơi ướt, kèm theo gió đêm se lạnh khiến Lê Hân Dư không ngừng rùng mình.
Giây tiếp theo vòng ngực ấm áp chạm lấy cô, nóng lạnh kết hợp lại càng khó chịu hơn.
"Không giống như anh nghĩ, chỉ là anh Dật Hàn muốn giúp tôi mà thôi."
“Anh Dật Hàn? Gọi thân mật nhỉ.” Anh cười lạnh lùng.
"Chúng tôi..."
Chiếc áo khoác màu đen trên người Lê Hân Dư quá chướng mắt khiến Lăng Diệu nhìn mà khó chịu, bàn tay anh vòng qua vai cô, muốn xé nát chiếc áo mà người đàn ông đó mặc cho cô.
Cô chưa kịp nói xong, nắm chặt lấy chiếc áo, ảnh mắt như cầu xin nhìn anh: "Không được."
Lăng Diệu nhếch môi, ánh mắt càng đáng sợ hơn: “Tiếc chiếc áo này, còn định coi nó như bảo bối rồi cất đi ư?"
Cô biết anh hiểu lầm bèn vội vàng giải thích: “Bởi vì tôi bị Y Nghê hất nước đầy người, bên trong ướt hết dễ bị lộ nên chiếc áo này không thể lấy đi được."
Lê Hân Dư sắp xếp lời nói rất thuận.
Vỏn vẹn một câu, nói rõ tại sao lại khoác áo của Giang Dật Hàn, tại sao Giang Dật Hàn lại giúp cô.
Ánh mắt anh hơi trầm xuống, dùng sức bóp cắm cô: “Anh ta nhìn thấy hết rồi?”
Cô trừng mắt nhìn anh, ý anh là gì?
“Bộ dạng ướt sượt của em, Giang Dật Hàn nhìn thấy hết rồi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT