*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lê Hân Dư trừng mat, đôi mắt đen lấy nhìn anh không chớp
Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ? Rõ ràng là giam cầm tự do của cô nhưng lại giả vờ thầm thiết động lòng như thế.
“Lê Hân Dư, em là của anh, em không được rời xa anh."
“Anh là đồ điện..."
Lăng Diệu, tên cầm thú này...
Tên cầm thú chỉ muốn cơ thể của cô này.
Cô giãy giụa khiến anh càng hưng phấn hơn, nụ hôn càng mãnh liệt hơn.
Lăng Diệu không muốn buông ra, càng không buông ra, Lê Hân Dư là của một mình anh, không ai được cướp đi, anh tuyệt đối sẽ không thả cô đi.
Anh áp sát vào lồng ngực cô, mặc kệ là người của cô hay trái tim của cô đều phải là của anh.
Nhưng anh không buông, dù thể nào cũng không buông
Nụ hôn mang tính xâm lược rõ ràng này khiến Lê Hân Dư cảm thấy tuyệt vọng.
Cuối cùng anh cũng chỉ nhớ cơ thể của cô.
Bắt đầu từ ngày đó, Lăng Diệu đều không đến công ty, anh luôn ở Đào Lan Viên với Lê Hân Dư
Thay vì nói là “ở bên cạnh, không băng dùng từ "giam cầm" để miêu tả thì càng chính xác hơn.
Cô nói muốn suy nghĩ rõ ràng thì anh sẽ cho cô suy nghĩ, nhưng anh sẽ không bao giờ cho phép có rời xã anh nửa bước.
Sau khi mặt nạ bị xé rách, chân tưởng được phơi bày, bản tính ác ma của Lăng Diệu hoàn toàn lộ ra ngoài không cần che giấu nữa.
Anh luôn độc đoán như vậy, luôn muốn kiểm soát cuộc sống của cô, không bao giờ cho phép có động lòng với người khác, càng không cho phép cô rời xa mình.
Lê Hân Dư bị giam ở nơi được gọi là “nhà” này, cô không đi đầu được cả
Tình yêu hết mực của anh khiến cô cảm thấy ngột ngạt, trừ Lăng Diệu ra, hình như cô không nhìn được bất cứ thứ gì khác.
Thế giới của cô chỉ có anh...
Mấy ngày đầu Lê Hân Dư còn có thể giãy giụa muốn phản kháng, suy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT