*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Chỉ vì nhìn vào rãnh ngực sâu hút hình chữ V của Lê Hán Dư thêm vài lần mà Lăng Diệu đã giày và hàn ta đến nỗi nhập viện.

Bây giờ anh ta muốn cắt bỏ "của quý” của mình...

Dáng vẻ của Lăng Diệu hoàn toàn không giống như đang nói đùa, anh ta thật sự muốn cắt bỏ “của quý” của mình.

Cung Sâm Trạch gào lên: “Sếp Lăng, cậu Hướng, tôi xin các người, tha cho tôi đi, tha cho tôi đi.”

“Tôi còn chưa có con nữa! Tôi không muốn tuyệt hậu!”

Không muốn tuyệt hậu đậu "Không muốn tuyệt hậu? Vậy tao nghĩ cách cho mày là được." Hướng Lập Hiền nhấc chân lên, ánh mất rét lạnh nhìn Cung Sâm Trạch đang quỳ gối dập đầu dưới đất.

Cung Sâm Trạch tưởng rằng có thể xoay chuyển tình thế, trên gương mặt béo núc ních, xấu xí nở nụ cười vui mừng đầy nước mắt.

Hướng Lập Hiện đi tới cửa vỗ tay một cái, hai gã bảo vệ đẩy một người phụ nữ bị bịt miệng đi vào.

Anh ta đá vào hai đứa đàn em đang quỳ ngoài cửa xin tha mạng: “Hai đứa mày từng gặp người này chưa?"

"Gặp rồi, gặp rồi. Là vợ của Cung lão đại

“Rất tốt, đêm nay người phụ nữ kia sẽ thuộc về chúng mày. Để cho Cung lão đại của chúng mày không tuyệt hậu, tối nay tốt nhất là chúng mày phải làm việc cật lực cho tạo, để giống lại cho hắn ta. Nếu không, sợ là hắn ta sẽ tuyệt hậu thật rồi.” Ảnh mặt Hướng Lập Hiện lạnh lẽo.

Hai gã đàn em run cầm cập, do dự không dám trả lời.

Vợ của Cung Sâm Trạch, bọn họ có thể đụng vào sao?

Vợ của Cung Sâm Trạch kêu ú ở, nhưng miệng cô ta đã bị một miếng vải bẩn bịt lại nên không thể nói ra lời.

"Tao không cho phép! Tao không cho phép chúng mày chạm vào vợ tao!” Cung Sâm Trạch đỏ mắt, điện cuống hét lên.

“Vậy chúng tạo cho phép mày chạm vào Lê Hân Dự sao?" Hướng Lập Hiện hời hợt nói một câu: “Có qua có lại, tao sẽ cho vợ mày uống thêm hai ly thuốc kích dục nữa.

"Mong là tối nay vợ mày sẽ để lại cho mày một đứa con trai, nhưng mà sau khi mang thai đứa con trai này, có muốn giữ lại hay không thi phải xem ý của vợ mày rồi."

Cung Sâm Trạch kêu gào: "Hướng Lập Hiên, mày làm người đừng quá tuyệt tình. Đợi ngày nào đó tạo trở mình sẽ không tha cho mày đâu.”

"Là máy làm sai trước, tạo chỉ ăn miếng trả miếng, đối với loại người như chúng mày thì đây là cách làm tốt nhất, bằng không sợ là đến kiếp sau mày cũng sẽ không biết được người nào mày được đụng tới, người nào mày mãi mãi cũng thế chạm vào."

Mũi chân của Hướng Lập Hiên gõ xuống, cho người lôi vợ của Cung Sâm Trạch vào. "Mày mơ tưởng vợ của người khác như vậy, tao sẽ để cho mày tận mắt chứng kiến vợ mày vui vẻ với người khác như thế nào."

Hai gã đàn em không dám lộn xộn, chỉ nghe Hướng Lập Hiện nói: "Nếu hai đứa mày không dám đụng vào cô ta thì cứ đợi của quý của mình cũng bị cắt bỏ rồi cút ra ngoài đi."

Hai người vừa nghe xong lập tức một người bên trái, một người bên phải kéo vợ của Cung Trạch Sâm lại bắt đầu giở trò.

Tuyệt đối không thể giữ lại mấy kẻ tơ tưởng đến Lê Hân Dư được.

Chó rớt xuống nước thì phải đánh đau, nếu không nó sẽ tưởng rằng bạn dễ bị bắt nạt, bạn càng dịu dàng với nó, nó càng cần ngược lại ban.

Chi khi nào bạn hoàn toàn đánh chết nó thì sau này nó mới không dảm có ý đồ xấu nữa.

Lăng Diệu bịt tại Lê Hân Dư lại không muốn để cho cô nghe những lời này nữa, cũng không muốn để cho cô nhìn thấy những thứ này.

Anh bế cô đi ra ngoài.

Tuy mất của Lê Hân Dự đã dịu đi một chút, nhưng cơn đau trong đầu càng ngày càng nặng.

Thuốc kích dục chậm rãi phát huy tác dụng, cả người có nóng không chịu nổi, quần áo Lăng Diệu che trên người cô cũng không che được.

Có giơ tay lên muốn kéo quần áo xuống nhưng bị tay Lăng Diệu giữ lại: "Đợi lát nữa lên xe hãy cởi, bây giờ phải trùm lại, không thể để người khác nhìn thấy được.

Thuốc lần này không giống lầntrước, lần trước đầu óc có hoàn toàn mờ mịt, bản thân mình làm gì cũng không rõ.

Mà Cung Sâm Trạch là một kẻ biết ăn chơi, thuốc lần này chỉ sẽ khiến cả người có khô nóng khó chịu, hoàn toàn không ảnh hưởng tới ý thức của cô.

Loại thuốc này e là dùng để mê hoặc thiếu nữ, khiến cho họ chịu đựng sự sỉ nhục trong lúc đầu óc tỉnh táo nhất.

Một tay Lê Hân Dư vừa kéo quần áo trên người, một tay đè lên lồng ngực Lăng Diệu.

Ánh mắt cô mơ màng nhìn xung quanh mới phát hiện nơi này quen thuộc đến vậy.

Thì ra cô vẫn chưa rời khỏi "Dạ Sắc”, chỗ mà cô bị bắt cóc chính là một tầng hầm chứa rượu đã bị bỏ hoang

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play