Lê Hân Dư biết Giang Nhiên Nhiên cực kỳ xem trọng và mong đợi hôn lễ, cô hơi chau mày, không nhịn được liền mở miệng: “Nhưng hôn lễ mà cậu luôn mong muốn, không phải là sẽ chọn tổ chức trên đảo, sau đó... “Hân Dư. Giang Nhiên Nhiên cười và cắt ngang lời cô: “Đó là những chuyện đã qua rồi, con người đều sẽ thay đổi. “Nhiên Nhiên, cậu thật sự nỡ đối xử với bản thân như vậy sao?” Hôn nhân chính là bến đỗ của đời người con gái, mà hôn lễ chỉ là thời khắc đẹp đẽ chỉ có một lần trong cuộc đời người phụ nữ. “Nếu không thể khiến bản thân hài lòng thì rốt cuộc đám cưới này làm vừa lòng ai?”
Giang Nhiên Nhiên dường như thật sự không để ý chút nào: “Hân Dư, cậu phải biết có buông bỏ thì mới có được.
Cô ta từ bỏ Lê Hận Dư mới có được Giang Dật Hàn.
Khó khăn lắm cô ta mới đính hôn với Giang
Dật Hàn, cô ta nhất định phải kết hôn thật sớm mới được.
Trái tim của Giang Dật Hàn hoàn toàn không dành cho cô ta, cho dù Giang Dật Hàn vẫn luôn không liên lạc với Lê Hân Dư nhưng cô ta vẫn không yên tâm.
Chỉ cần mọi chuyện chưa giải quyết xong thì trái tim cô ta vẫn còn treo lơ lửng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng rớt từ trên cao xuống vỡ tan tành trong nháy mắt.
Đây là quyết định của Giang Nhiên Nhiên, Lê Hân Dư cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Cô xoay người ôm Giang Nhiên Nhiên, thực lòng chúc phúc cho cô ta. “Cậu sẽ đến tham dự đám cưới của mình chứ?” “Không phải cậu muốn mình làm phù dâu cho cậu đấy chứ?” "Đúng đấy. “Nhưng mình đã kết hôn rồi, nếu còn làm phù dâu sẽ không may mắn.” Lê Hân Dư nói: “Nhưng mình nhất định sẽ làm khán giả xem cậu hoàn thành nghi lễ thiêng liêng nhất.
Giang Nhiên Nhiên yên tâm: “Cảm ơn cậu.”
Lê Hân Dư ở trong đám người sẽ không nổi bật, sẽ càng không thu hút sự chú ý của Giang Dật Hàn.
Giang Nhiên Nhiên vẫn luôn biết mặc kệ cuộc sống của Lê Hân Dư như thế nào, Giang Dật Hàn đều không có cách nào hoàn toàn quên được cô.
Nhưng không sao, chỉ cần cô ta có được Giang Dật Hàn là đã thấy đủ rồi.
Lê Hân Dư cúi đầu nhìn ngày cưới trên thiệp mời.
Cuối tuần, cũng chính là ngày mốt.
Giang Nhiên Nhiên thật sự vội vã như vậy sao? Như thể nếu cô ta chuẩn bị thêm một thời gian nữa thì Giang Dật Hàn sẽ chạy trốn khỏi đám cưới vậy.
Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc bị đẩy ra.
Lăng Diệu ngước mắt nhìn Lê Hân Dư sau đó lại mím môi cúi đầu xuống: “Em về rồi à? Nói chuyện cả buổi như vậy, anh còn tưởng Giang Nhiên Nhiên bắt em đi mất rồi.” “Bình giấm to quá nhỉ? Không phải anh ghen với cả chuyện này nữa đấy chứ?” Lê Hân Dư bước tới trước bàn làm việc của anh, huơ huơ thiệp cưới trước mặt anh: “Cuối tuần Giang Nhiên Nhiên sẽ kết hôn, anh đi với em chứ?”
Lăng Diệu nắm chặt bàn tay trắng mịn của cô, kéo mạnh cô đến trước người anh.
Cả người Lê Hân Dư đều nằm nhoài trên bàn, nhìn thẳng vào anh: “Nếu anh không đi với em, em sẽ đi một mình sao?”
Lê Hân Dư nhướn mày: “Tìm người khác đi với em cũng được. Hướng Lập Hiên, trợ lý Lưu, người nào không được? Cho nên anh đi với em không?” “Đi, đương nhiên là đi rồi.” Hôn lễ của Giang
Dật Hàn, đương nhiên anh phải đi xem thử.
Lê Hân Dư rút tay về, mỉm cười trở lại khu vực “giải trí” của cô.
Lăng Diệu nhìn cô một cái thật sâu, bởi vì động tác lôi kéo nên áo của cô bị góc bàn cuốn lên, để lộ ra vòng eo thon mềm mại.
Lăng Diệu nhìn thấy liền nổi ham muốn, anh không nhịn được bèn đứng lên đi theo cô.
Lê Hân Dư sớm ý thức được nguy hiểm, hơn nữa còn kiên quyết chống đối việc ban ngày ban mặt làm chuyện đó ở phòng làm việc, thế là cô ôm điện thoại chạy biến đi như làn khỏi.
Lăng Diệu cũng không đuổi theo, chỉ cần anh không nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của cô, qua một lúc là ham muốn của anh sẽ biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT