Lăng Diệu nghiêm giọng nói: “Nhà họ Lê không phải nhà của em, từ trước tới nay người nhà họ Lê chưa bao giờ xem em là người thân của họ. Người mà em không nỡ bỏ nhất là Viên Vũ hôm nay cũng chửi mắng em bằng những lời lẽ để tiện nhất, em thật sự vẫn muốn giúp đỡ bọn họ sao?”
Lê Hân Dư không nói gì mà chỉ khẽ lắc đầu.
Cô đã nghĩ rõ ràng từ lâu rồi, bất kể Lăng Thị có giúp vốn cho Lê Thị hay không đều là chuyện của Lăng Diệu, cô không có quyền chi phối hành động của anh.
Huống chi, anh chỉ rút vốn chứ không phải là chèn ép.
Nhiều năm nay Lê Thị giống như cái động không đáy, không ngừng hút hết tài chính của Lăng Thị, về tình về lý thì cách làm của Lăng Diệu đều không có vấn đề gì.
Mà cô cũng đã mệt mỏi, không muốn tiếp tục lo lắng chuyện của nhà họ Lê nữa.
Đối với người nhà họ Lê mà nói, mặc kệ cô làm gì cũng là sai, vậy thì cô không cần phải tự chuốc lấy nhục nhã, lo chuyện bao đồng nữa.
Lăng Diệu tan ca sớm. Anh ôm phu nhân tổng giám đốc phờ phạc của mình đi lướt qua mọi người trong công ty bước thẳng vào thang máy của tổng giám đốc.
Các nhân viên của Lăng Thị tận mắt nhìn thấy hình ảnh này lại bị ngược một trận, ăn một đống cầu lương.
Lăng Thị rút hết vốn đầu tư, Lê Thị sụp đổ trong một đêm.
Lê Thị chính là một cái vỏ rỗng, cho dù Lăng Thị không ngừng bơm vốn vào nhưng nếu không trị từ gốc, loại bỏ đội ngũ điều hành đã mục nát để xây dựng lại công ty thì căn bản không thể nào vực dậy được.
Lê Khải Thiên luôn là một người bảo thủ, muốn công ty của ông ta cải cách, ông ta vừa không chịu lại vừa không có khả năng đó.
Sau khi Lăng Thị rút vốn, Lê Thị lập tức như đèn cạn dầu.
Ngoài trang viên Ngự Thủy ra, người nhà họ Lê không còn gì cả.
Lê Khải Thiên vẫn không biết là do vợ và con gái của mình lại gây họa, còn đến tìm Lăng Diệu và Lê Hân Dư muốn tìm cơ hội cứu vãn.
Nhưng Lăng Diệu và Lê Hân Dư đã đổi chỗ ở, ông ta hoàn toàn không biết cụ thể là chỗ nào.
Ông ta cũng từng chạy đến nhà họ Lăng để thử vận may, nhưng ông Lăng bà Lăng căn bản không cho ông ta vào nhà.
Lê Khải Thiên hết cách, chỉ có thể chạy đến Lăng Thị nằm vùng.
Ông ta chặn ở trước cửa công ty mấy ngày liền, nhưng ngay cả cửa cũng không được bước vào.
Sau đó ông ta thông minh đột xuất, chạy đến nhà xe dưới tầng hầm ngồi chờ một ngày rất cuộc cũng đợi được người.
Lăng Diệu mới từ cửa thang máy dành cho tổng giám đốc đi xuống thì bị Lê Khải Thiên chặn lại: “Tổng giám đốc Lăng, sao cậu bỗng nhiên lại quyết liệt với nhà họ Lê như vậy? Tốt xấu gì cậu cũng nên nể tình Hân Dư, đừng làm chuyện tuyệt tình như thế chứ?” “Hân Dư không phải là con gái của các người, các người cũng đã trở mặt không muốn nhận cô ấy rồi, bây giờ còn đem cô ấy ra làm gì? Làm con cờ hay làm lá chắn?”
Nụ cười mỉa mai của Lăng Diệu chọc đau mắt Lê Khải Thiên. Lúc này ông ta mới biết là con gái và bà vợ đáng chết của mình lại gây chuyện.
Ông ta vứt bỏ lòng tự trọng và nhân cách cầu xin Lăng Diệu rộng lòng bỏ qua, nhưng Lăng Diệu chỉ lạnh lùng nhìn ông ta sau đó lấy điện thoại ra.
Lê Khải Thiên tưởng rằng còn có cơ hội nên không ngừng cầu xin, nhưng một lát sau ông ta mới phát hiện Lăng Diệu lấy điện thoại ra để gọi bảo vệ tới kéo ông ta đi.
Bị bảo vệ lôi đi hết sức nhếch nhác, Lê Khải Thiên la lối sòm: “Lăng Diệu, cậu cũng quá tuyệt tình rồi, cậu thật sự không chừa lại chút gì cho tôi sao? Cậu không sợ con bé Hân Dư sẽ đau lòng sao?”
Lúc này Lăng Diệu mới trừng mắt nhìn ông ta, anh phì cười một tiếng: “Không phải còn có ngôi nhà sao? Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu các người đã thích như vậy thì tôi sẽ để lại cho các người ngôi nhà đó.
Nhưng trừ thứ đó ra, nhà họ Lê sẽ không giữ được bất cứ thứ gì nữa.
Con người có thể tham lam, cũng có thể có dã tâm.
Nhưng một khi bạn đã có những ý nghĩ không nên có thì phải chấp nhận mọi hậu quả của nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT