“Mày nói như vậy có ý là mày không ở trang viên Ngự Thủy, cho nên không biết Nhã Trí xảy ra chuyện gì, muốn mượn cớ này để rũ sạch trách nhiệm của mình, nói rõ là mày không liên quan đến những chuyện này sao?” Viên Vũ không ngừng rơi nước mắt, trên mặt cũng không phải là vẻ hiền hòa như trước đây nữa: “Sao tao lại nuôi dạy ra một đứa con gái lòng dạ xấu xa như mày chứ?”
Viên Vũ tức giận tự đánh vào ngực mình: “Những ngày mày không có ở đó, Nhã Trí của tao luôn bị người khác xâm hại, trên người con bé toàn là vết thương, mày làm chị mà không hề biết gì hết hả?" “Mẹ, chuyện của Nhã Trí là có ẩn tình khác. “Phụt!” Viên Vũ phun nước miếng vào người cô: “Tao không tin! Lê Hân Dư, tạo nói cho mày biết, từ nay về sau tao tuyệt đối sẽ không nhận đứa con gái là mày nữa, mày cũng không cần đến thăm tao. Chỉ với những chuyện mày làm với em gái mình, tao đã muốn giết mày rồi!”
Lê Hân Dư có trăm miệng cũng khó mà biện minh: “Mẹ, mẹ nghe con giải thích đi, tình thần của em gái không bình thường, nó... “Câm miệng! Mày đang nói em gái mày tự nguyện để bốn gã đàn ông thay phiên nhau hãm hiếp sao?” Viên Vũ giận đến nỗi cả người run lên.
Bà ta không tin cái cớ của Lê Hân Dư.
Cho dù một người có vấn đề về tâm thần cũng biết điều gì là nhạy cảm.
Bệnh trầm cảm không phải là bệnh tâm thần hoàn toàn, Lê Nhã Trí có ý thức, biết đúng sai, sao nó có thể từ bỏ một Lăng Diệu tốt đẹp để quấn lấy bốn gã đàn ông trung niên kia chứ? “Hân Dư, nếu mày không muốn san sẻ Lăng Diệu cho Nhã Trí, tại sao mày không nói sớm với tạo chứ? Tại sao mày cứ phải đợi sau khi Nhã Trí đến thì mày mới đối xử với nó như vậy? Mày có lương tâm không?” Viên Vũ vừa đau lòng vừa tức giận, bà ta muốn làm gì đó để xả giận nhưng lại phát hiện mình không làm được gì cả.
Lê Nhã Trí là con gái của bà ta, nhưng Hân Dư cũng vậy.
Từ trước tới giờ bà ta thật lòng yêu thương Hân Dư như con gái ruột của mình, chỉ cần không liên quan tới lợi ích của Nhã Trí thì bà ta sẽ gần như tranh thủ mọi điều vì cô.
Nhưng mà Hân Dư thì sao?
Nó dùng cách hủy hoại con gái ruột của mình để đền đáp mình sao? “Có phải mày nghĩ Nhã Trí từng mang thai con của Lăng Diệu, lại còn phá thai cắt tử cung, mày sợ Lăng Diệu áy náy rồi động lòng với Nhã Trí, làm lung lay vị trí Lăng phu nhân của mày không?” “Mẹ, tại sao mẹ cứ nghĩ sự việc theo ý mình vậy? Đứa bé đó không phải là của Lăng Diệu
Trong mắt Lê Hân Dư tràn ngập sự bất lực. Kể từ sau khi Lê Nhã Trí cắt bỏ tử cung, không chỉ bản thân Nhã Trí có vấn đề về tinh thần mà ngay cả mẹ cô cũng gần như trở nên điên loạn. “Không phải của cậu ta thì có thể là của ai?” “Con cũng không biết, nhưng con chắc chắn đứa bé Nhã Trí từng mang thai không phải là của Lăng Diệu.
Viên Vũ lại trở tay tát cho Lê Hân Dư một cái, sau đó cầm ly nước trên bàn đập vào người cô: “Lê Hân Dư, tao thật sự hối hận vì đã nuôi một đứa con gái độc ác như mày, vì lợi ích của bản thân mà mày lại dám nói em gái mày có chửa hoang với đàn ông khác.
Lê Hân Dư hoàn toàn ngày người, chỉ cần Nhã Trí xảy ra chuyện gì mặc kệ cô giải thích thể nào cũng đều là vô ích.
Lẽ nào cô không phải con gái của bà ta sao?
Tại sao ngay cả cơ hội giải thích mà bà ta cũng không cho cô, viền mắt Lê Hân Dư hơi đỏ lên: “Mẹ, lẽ nào con không phải là con của mẹ sao?” “Không phải, đương nhiên mày không phải. Viên Vũ tức giận đỏ cả mắt, ly nước trước mặt đã bị bà ta ném đi, bây giờ bên cạnh không còn thứ gì để trút giận cho nên bà ta chỉ có thể hung dữ nhìn chằm chằm vào Lê Hân Dư. “Mẹ, mẹ đừng nói những lời giận dỗi như vậy
Lời nói vô tình là lời nói gây tổn thương nhất, lồng ngực Lê Hân Dư đau âm ỉ. “Tao không nói bừa, mày vốn dĩ không phải là do tao sinh ra. Năm đó sức khỏe tạo yếu, bác sĩ nói khó mang thai, kết hôn nhiều năm mà tao vẫn không sinh con được, cho nên tạo với bố mày mới tới trại trẻ mồ côi nhận nuôi mày. Có trời mới biết vài năm sau tao lại mang thai Nhã Trí”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT