Từ nhỏ Lê Nhã Trí đã tùy tiện càn rỡ, là chị gái nhưng cô chưa bao giờ có tư cách để dạy dỗ mà chỉ có thể phối hợp thu dọn tàn cuộc.
Cho nên lúc Lê Nhã Trí tới gần Lăng Diệu, trong những giây đầu tiên cô cảm thấy luống cuống.
Nhưng khi cô bước ra bước đầu tiên tới gần họ, muốn kéo Lê Nhã Trí ra thì Lăng Diệu lại bất chợt ôm lấy Nhã Trí.
Là Lăng Diệu chủ động
Không ai có thể ép buộc anh, trừ khi anh tự nguyện.
Đầu Lê Nhã Trí tựa vào gần Lăng Diệu thêm một chút, mà Lăng Diệu cũng ôm chặt eo của Lê Nhã Trí.
Bước chân của cô khựng lại.
Chờ sau khi Lăng Diệu buông ra, trên má anh đã in một vết son tươi tắn.
Trong nháy mắt, trái tim Lê Hân Dư như thắt lai.
Là hôn thật... Không phải giả vờ.
Lê Nhã Trí vẫn kề sát vào ngực Lăng Diệu đắc ý nói: “Anh chê em bẩn, không phải là vẫn không khước từ được nụ hôn của em sao?”
Tay của cô ta áp vào ngực anh chuyển động: “Nếu như muốn thì tới tìm em, em luôn sẵn sàng tiếp đón. “Cút!” Lăng Diệu nắm chặt tay của cô ta, lật tay cô ta một cái rồi đẩy ra, lạnh lùng như băng đi về phòng ngủ chính, đóng sầm cửa lại.
Lê Nhã Trí hôn anh nhưng Hân Dư lại không có một chút phản ứng nào.
Có phải có quên mất cô là vợ của anh rồi không? Hay là có thật sự sẵn lòng nhường anh đi?
Hai tay Lăng Diệu nắm chặt, gân xanh trên trán nổi lên, người phụ nữ này, rốt cuộc cô có lương tâm hay không? “Ha ha ha ha ha ha ha ha. Lê Nhã Trí cười to trở về phòng kéo vali hành lý đi ra.
Lê Hân Dư vẫn đứng ngây người tại chỗ, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và bi thương.
Nhìn bộ dạng này của cô, Lê Nhã Trí cảm thấy cực kì hả giận. Hôn Lăng Diệu ở trước mặt chị ta, dù chỉ là khỏe môi thôi cũng đủ ra oai phủ đầu chị ta rồi.
Lúc đi qua trước mặt cô, Lê Nhã Trí dừng bước.
Cô nhìn Lê Nhã Trí một cái.
Lê Nhã Trí cười hả hệ, hạ giọng xuống, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói: “Chị đoán xem dấu hôn trên người tôi là ai làm? Có phải là chị không thấy rõ không? Để tôi cho chị xem kĩ một chút, nhìn màu sắc của nó đi, là vừa in xuống chưa được bao lâu đấy. Trong phòng này chỉ có một người đàn ông... chị đoán xem là ai?”
Nhiều khi nói dối một hai lần rồi thì người ta sẽ không tin nữa.
Nhưng nếu bạn vẫn kiên trì bền bỉ nói tiếp, một khi có rạn nứt là sẽ không tự chủ được bắt đầu tin vào lời nói dối này.
Lê Hân Dư chính là như vậy.
Lê Nhã Trí nói xong liền vênh váo rời đi. Cô ta nghĩ đến hôm nay Lăng Diệu ôm mình lại cảm thấy chắc chắn Lăng Diệu cũng có chút tâm tư với cô ta, nếu không thì không thể nào hôn cô ta ngay trước mặt Lê Hân Dư.
Mà Lê Hân Dư lại bị Lê Nhã Trí hoàn toàn làm đảo lộn suy nghĩ.
Đúng vậy, trong tình huống không có sự đồng ý của cấp trên thì bảo vệ không dám đụng vào Lê Nhã Trí...
Vị trí nhạy cảm như ngực...
Hôn ở đó, chẳng lẽ không làm gì sao?
Nếu như đơn giản chỉ là một mình Lê Nhã Trí nói thì cô sẽ không tin, nhưng mà rõ ràng Lăng Diệu đã ôm cô ta, thậm chí còn hồn cô ta.
Lê Hân Dư lao vào trong phòng như điên, đứng ở trước mặt Lăng Diệu, cô chăm chú nhìn anh, mắt ngấn lệ: “Lăng Diệu, vì sao, vì sao anh đối xử với em như vậy...
Cô đã nghĩ rõ ràng rồi, trước khi anh trở lại sẽ hoàn toàn nói rõ với nhà họ Lê, nhưng anh đã về sớm, lại còn đánh một đòn cảnh cáo cô như vậy.
Lăng Diệu ngước mắt lên, ánh mắt lạnh như băng: “Đây không phải là điều em muốn sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT