Hướng Lập Hiên và Lê Hân Dư không hẹn mà cùng kêu lên: “Lê Ngưng?”
Lê Ngưng còn tưởng rằng cô đã giấu giếm rất tốt, không ngờ bị bọn họ gọi như vậy, khi nhìn thấy khuôn mặt bị băng bó của Lê Hân Dư thì nhịn không được run rẩy, giật nảy mình.
Hướng Lập Hiên sa sầm mặt: “Sao cô lại ở đây? Cô đi theo tôi hay đi theo Lê Hân Dư đến?”
Nếu đã bị phát hiện Lê Ngưng sẽ không né tránh nữa, nghênh ngang đi vào: “Tôi đi theo anh làm gì? Tôi không phải là kẻ có tật nhìn trộm người khác. Tôi thấy Lê Hân Dư bị thương, cảm thấy không yên tâm nên mới chạy tới đây."
Hướng Lập Hiên “hừ” một tiếng tỏ ý không tin: “Trùng hợp vậy sao? Cô có thể nhìn thấy Lê Hân Dư bị thương? Cô mở được thiên nhãn rồi sao?”
Lê Ngưng không muốn bị hiểu lầm, mạnh miệng giải thích: “Tôi làm hậu cần trong bệnh viện đấy.
Hậu cần chỉ là cách nói dễ nghe, chứ nói thẳng ra chính là làm công việc quét dọn. “Lúc đó vốn dĩ tôi đã muốn chạy tới hỏi thăm cô rồi, nhưng mấy người kia lại chặn đường không cho tôi bước tới, nói là sợ quấy rầy đến hai người. Bây giờ tôi vẫn là lén chạy tới đây đó. Lê Ngưng lè lưỡi, không thèm chú ý đến Hướng Lập Hiên mà nói chuyện với Lê Hân Dư.
Nếu như bị phát hiện, phỏng chừng công việc này cũng sẽ không giữ được.
Nhưng Lê Ngưng không hối hận, lựa chọn mà, tóm lại là phải có được có mất. “Hân Dư à, mặt cô sao thế? Ai mà đối xử với cô độc ác dữ vậy?” “Bây giờ tôi không sao rồi, cảm ơn cô, Lê Ngưng" Lê Ngưng giống như mặt trời nhỏ, luôn có thể làm người khác cảm động.
Hướng Lập Hiên nhìn chằm chằm Lê Ngưng thật lâu. Lê Ngưng bị anh ta nhìn đến nổi da gà: “Bây giờ cô đang sống ở đâu? “Mắc mớ gì tới anh? Anh không quản được.” “Có chuyện tốt tìm cô “Tôi không thèm “Không thèm thì thôi. Tôi vốn muốn nói làm quét dọn ở bệnh viện cũng là làm việc, không bằng làm người chăm sóc cho Lê Hân Dư nửa tháng, tôi sẽ trả cho cô nửa năm tiền lương." Hướng Lập Hiến cố ý kéo dài giọng nói: “Nếu cô không muốn thì thôi.”
Mắt Lê Ngưng sáng rực: “Tôi đồng ý!”
Sau khi giải quyết xong Lê Ngưng, Hướng Lập Hiên mới nhìn Lê Hân Dư: “Cô và Lê Ngưng, hai người tới một căn hộ mới khác của tôi ở đi. Bác sĩ đã nói phải hai tuần nữa mới hồi phục, nếu cô không muốn bị hủy hoại nhan sắc thì tốt nhất đừng trở về gặp mặt đứa em gái thần kinh kia của cô nữa.”
Có Lê Ngưng làm bạn nên Lê Hân Dư cũng gật đầu.
Sau khi Hướng Lập Hiên sắp xếp ổn thỏa cho hai người xong mới rời đi.
Trước khi rời đi anh ta còn cố ý dặn dò Lê Ngưng phải trông chừng Lê Hân Dư hai mươi bốn tiếng, chú ý vết thẹo trên mặt của cô.
Bác sĩ nói phỏng nhẹ hai độ, lớp da bên ngoài bị tổn hại lớp thịt bên trong hơi đỏ, nhìn có vẻ đáng sợ nhưng thật ra cũng không có chuyện gì lớn lắm, hai tuần sẽ lành lại, nhưng Hướng Lập Hiên vẫn cảm thấy không yên tâm, cứ dặn Lê Ngưng nếu có chuyện gì thì phải thông báo cho anh ta biết ngay lập tức.
Lê Ngưng nhìn thấy dáng vẻ như mẹ già lo lắng cho con gái của Hướng Lập Hiên thì đột nhiên cảm thấy thật ra anh ta cũng không xấu lắm, tuy anh ta thích Lê Hân Dư nhưng vẫn giữ được giới hạn của bản thân, không làm ra chuyện khác người.
Nếu anh ta thừa dịp gặp nguy thì bây giờ là thời điểm tốt nhất.
Nhưng mà Hướng Lập Hiên lại không có chứng tỏ anh ta là một người tốt.
Lê Ngưng ôm một hộp lớn về phòng của Lê
Hân Dư.
Những thứ này đều là Hướng Lập Hiên cho người mang đến, nói là quần áo mới và vật dụng cá nhân cho hai cô.
Hướng Lập Hiên không cho Lê Hân Dư trở về trang viên Ngự Thủy lấy đồ vì sợ con điên Lê Nhã Trí lại lên cơn.
Một hộp lớn cũng rất nặng, cô xách lên đi hai bước thì lại phải để xuống nghỉ ngơi một chút mới xách lên đi tiếp.
Lê Hân Dư nhìn thấy cô không xách nổi bèn bước tới giúp một tay, hai người tổn sức lực cả buổi mới khiêng nổi thùng giấy vào phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT