Bảo vệ cũ của trang viên Ngự Thủy đã bị đổi một lần là vì đã để cho Lê Nhã Trí vào, lần này nhìn thấy Lê Nhã Trí lại tới nữa nên lập tức chặn cô ta lại: “Cô không thể vào được.” “Tại sao tôi không thể vào?” Lê Nhã Trí nghiêng người muốn đi qua nhưng lại bị ba nhân viên bảo vệ chặn lại, cô ta hoàn toàn không có cơ hội bước vào.
Nhân viên bảo vệ cũng xem thường loại người không biết xấu hổ như Lê Nhã Trí: “Cô nằm trong danh sách đen”
Lê Nhã Trí giận dữ cắn vào cánh tay của bảo vệ, cắn tới nỗi chảy máu nhưng bảo vệ cũng không chịu cho cô ta vào.
Cho dù có cắn bị thương cũng còn được tính trợ cấp tai nạn lao động, nhưng để cô ta đi vào thì sẽ mất việc, nhân viên bảo vệ vẫn phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ.
Lê Nhã Trí tức tối mà không có chỗ xả giận, ước gì có thể giết chết đám người cản đường này.
Đáng giận nhất là chính là Lê Hân Dư lại không quay đầu lại liếc mắt nhìn phía sau, cô ta tức giận ầm ĩ gọi: “Lê Hân Dư
Lúc này Lê Hân Dư mới phát hiện động tĩnh phía sau.
Cô ta nói với nhân viên bảo vệ: “Cho cô ta vào đi.
Vẻ mặt nhân viên bảo vệ đầy khó xử: "Nhưng mà phu nhân, tiên sinh đã dặn...
Lê Hân Dư mặt không cảm xúc: "Không sao, nếu anh ấy tìm các người tính số, tôi sẽ gánh thay cho các anh.”
Bảo vệ nghe cô nói vậy mới chịu bỏ tay xuống.
Sắc mặt của Lê Nhã Trí âm trầm. Cô ta đoán không sai, nếu không bảo Lê Hân Dự xuống dẫn cô ta lên thì bây giờ ngay cả cổng cô ta cũng không bước vào được.
Dọc đường đi, hai người đều không nói gì, im lặng đi vào nhà.
Lê Nhã Trí trộm nhìn thao tác nhập mật khẩu của Lê Hân Dư khác với ngày thường thì biết mật khẩu đã bị đổi rồi. “Đề phòng tôi như vậy sao? Ngay cả mật khẩu cũng đổi rồi à?” Không cần ai mời, Lê Nhã Trí đã ngồi xuống sô pha, cười mỉa mai: “Lần đầu tiên thấy có chị gái đề phòng em gái ruột mình như thế. Người không biết còn tưởng chúng ta là kẻ thù nữa đấy.
Ngụ ý quá rõ ràng, Lê Hân Dư cũng không muốn tranh chấp với cô ta. Cô lạnh lùng nói mật khẩu mới cho cô ta: “Mật khẩu mới là 0520."
Một khi con người ta đã không có ý tốt thì mặc kệ bạn làm gì cô ta cũng tìm chỗ để kiếm chuyện. “Chặc, mật khẩu lãng mạn như vậy là muốn ra oai với ai chứ?”
Lê Hân Dư không buồn để ý tới Lê Nhã Trí, chỉ cảm thấy bị cô ta làm ầm ĩ như vậy khiến đầu cô đau như búa bổ.
Nếu đúng là vẫn để cho cô ta ở chỗ này thì những ngày tháng sau này cô phải sống sao đây...?
Lê Nhã Trí gác chân lên, ra lệnh giống như chủ nhà: “Tôi khát rồi, đi rót cho tôi ly nước, tôi muốn nước ấm.
Lê Hân Dư đi sang bên cạnh rót cho cô ta ly nước ấm.
Lê Nhã Trí sờ một cái liền đẩy ra, vẻ mặt không vui: “Tôi muốn uống nước sôi, cô không nghe hiểu tiếng người hay cố ý cho tôi khó coi?”
Lê Hân Dư hít sâu một hơi, nhìn ly nước ấm bị Lê Nhã Trí đặt qua một bên trên bàn trà, lại đi qua một bên rót một ly nước sôi đem tới.
Lần này là một ly nước sôi nóng bỏng, ngay cả thành ly bằng thủy tinh cũng bị nước sôi làm nóng lên.
Lê Nhã Trí nhìn ly nước nóng, ngước mắt lên nhìn Lê Hân Dư: “Anh rể đâu?”
Lê Hân Dư mím môi, giải thích đơn giản: “Đi công tác.
Vừa dứt lời, ly nước sôi nóng bỏng đã hắt lên mặt cô.
Giọt nước lăn từ gò má xuống, mặt cô lập tức sưng đỏ một mảng, Lê Hân Dư đau quá phải ngồi xuống, ôm mặt: “Lê Nhã Trí, em làm gì vậy?”
Lê Hân Dư tự nhủ với bản thân hết lần này tới lần khác đừng so đo với người bị bệnh trầm cảm, nếu không với mức độ điên cuồng của Lê Nhã Trí nói không chừng cô ta sẽ tự sát thật.
Cho dù tự sát không thành công mẹ cũng sẽ đau lòng chết mất. “Tôi muốn làm gì à? Tôi còn muốn hỏi cô muốn làm gì đấy? Lê Nhã Trí đứng lên, đây là lần đầu tiên cô ta dùng tầm mắt từ trên cao nhìn xuống, cười khẩy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT