“Trời mưa rồi, hôm nay chúng ta về nhà sớm một chút, anh muốn ăn cơm em nấu. Bàn tay Lăng Diệu lồng vào tay Lê Hân Dư thật chặt. “Trong nhà hết thức ăn rồi.” Lê Hân Dư nói. “Vậy thì gọi điện thoại cho siêu thị bán đồ tươi sống đưa một số đồ tươi mới tới đây. “Trời mưa rồi, thôi mình đừng làm phiền người khác, chúng ta thuận đường dừng ở chợ mua chút thức ăn nhé?”
Những chỗ như chợ bán thức ăn này Lăng Diệu sống gần ba mươi năm cũng chưa từng đi đến một lần nào, nơi đó vừa ồn ào lại vừa hỗn loạn. Lăng Diệu không cần thiết phải chạy tới đó để tự hành hạ mình, người sống ở tầng lớp thượng lưu như anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, thậm chí chỉ là một câu nói thì tự nhiên sẽ có người lựa chọn thực phẩm tươi ngon nhất giao đến tận nhà cho anh.
Nhưng mà nếu đây là yêu cầu của Lê Hân Dư thì lại là chuyện khác.
Tuy là đây là vấn đề cũng có chỗ cho anh lựa chọn nhưng Lăng Diệu lại cảm thấy đây không phải là câu hỏi lựa chọn.
Ngược lại anh cảm thấy đây là Lê Hân Dư thừa dịp trừng phạt chuyện cũ của anh và Lâm Dĩ Thuần cho nên cô mới đưa ra đề nghị như vậy. “Đi, dĩ nhiên đi rồi." Lăng Diệu ngậm đắng nuốt cay nói lời trái lương tâm. “Này, này, Lăng Diệu, cậu đúng là nói chuyện không giữ lời. Không phải hai vợ chồng cậu đã hứa tối nay mời tôi ăn cơm rồi sao?” .
Truyện Truyện TeenHướng Lập Hiên nhìn hai người hòa thuận như lúc đầu ngó lơ anh ta thì giận dữ kêu lên.
Lăng Diệu lúc này mới liếc nhìn anh ta: “Lần sau đi, hôm nay trời mưa rồi, tôi và Hân Dư về nhà sớm nấu cơm ăn."
Hướng Lập Hiên đi lên phía trước: “Vậy tôi về cùng hai người, tôi còn chưa được nếm thử tay nghề của Hân Dư đầu. “Nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì cả đời này cậu cũng không có cơ hội được ăn đâu.”
Vợ của anh, anh còn không nỡ để cô nấu cơm hàng ngày, cái tên Hướng Lập Hiên kia còn muốn ăn chùa sao? Mơ đi! “Lăng Diệu! Cậu là cái kẻ chuyên bẫy bạn bè. Chuyện đã hứa rồi cũng có thể đổi ý
Anh ta tốn công tốn sức như vậy điều tra ra được vấn đề của hai anh em nhà họ Giang mới bẫy Lê Hân Dư được một bữa cơm, kết quả chỉ thoảng một cái đã vuột mất cơ hội.
Muốn ăn một bữa cơm với Lê Hân Dư sao mà khó vậy chứ?
Lăng Diệu ôm eo Lê Hân Dư, không thèm quay đầu lại đã dẫn cô rời đi: “Lần sau sẽ mời cậu ăn cơm, chúng tôi đi trước đây.
Lê Hân Dư coi như còn có lương tâm, quay đầu lại mỉm cười vẫy tay: “Tạm biệt.
Cô vừa chào xong Lăng Diệu đã kéo đầu cô trở về.
Hướng Lập Hiên tức muốn hộc máu...
Trận mưa này tới nhanh mà đi cũng nhanh, bọn họ chưa tới chợ bán thức ăn, trời đã tanh.
Chưa tới giờ tan tầm nhưng lúc này lại là thời gian tan học của học sinh tiểu học, không ít phụ huynh đưa đón con tan học cũng nhân lúc này đi tới chợ rau mua ít thức ăn về làm cơm tối cho con, bên trong lố nhố đầu người.
Trên mặt đất đầy vũng nước nhỏ, bên trong toàn là nước dơ, sau khi đạp lên ống quần cũng từ từ bị dính nước dơ.
Lăng Diệu có bệnh thích sạch sẽ, vẻ mặt anh luôn khó chịu nhưng lại hết sức nhẫn nhịn, không tỏ vẻ khác thường.
Lê Hân Dư thấy bộ dáng này của anh cũng mềm lòng. Cô nghĩ đến việc anh cũng xả giận giúp cô, hơn nữa dù sao Lâm Dĩ Thuần cũng là chuyện trước kia. Anh đã làm đến mức này rồi, cô cũng không cần thiết so đo với anh nữa.
Cô kéo tay anh: “Chúng ta đi thôi.” “Chỉ mua chút rau diếp ngông này đã đủ rồi sao?” Lăng Diệu ngạc nhiên, hai người chỉ ăn một món rau này thôi à? “Chúng ta đi siêu thị thôi.” Cô không giày vò anh nữa. “Nếu đã tới đây rồi thì mua hết ở đây đi. Anh vẫn là lần đầu tiên đến nơi này đấy. “Nhưng anh không quen. “Cũng đâu phải mỗi ngày đều tới đây đâu. Khó có dịp đến đây một chuyến dù sao cũng phải hưởng thụ một chút quá trình này chứ.” Lăng Diệu đưa tay lấy túi ni lông đựng rau diếp ngồng trong tay cô, bàn tay còn lại nằm chặt tay cô, không cho cô lùi bước.
Lê Hân Dư nhìn chằm chằm anh một hồi, phát hiện anh không có ý miễn cưỡng mới tiếp tục theo anh đi về phía trước
Giọng nói trầm thấp của Lăng Diệu vang lên bên tại cô: “Đây là những chuyện mà các cặp vợ chồng bình thường cùng nhau làm, anh cũng không muốn em vì anh mà bỏ sót bất cứ chuyện gì.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT