“Chuyện này không trách bà chủ được, cô đã kết hôn với cậu chủ rồi mà còn dan díu với người đàn ông khác, bà chủ không muốn cho cô mang thai con của cậu chủ cũng là lẽ thường thôi."
Bà Trần rất ủng hộ Hách Ảnh: “Bà chủ xem như là đã tận tình tận nghĩa với cô rồi. Thậm chí bà ấy còn không bắt cậu chủ ly hôn với cô, bà ấy chỉ là không muốn để cho hai người có con vào lúc này thôi.”
Cả người Lê Hân Dư như bị rút khô sức lực.
Cô không sao hiểu được mẹ chồng cô lại không tin tưởng cô như thế.
Chả trách lâu vậy rồi mà mẹ chồng cô cũng không thân thiết gọi cô về nhà như trước đây nữa, thì ra trong lòng bà đã không còn tin tưởng có từ lâu rồi.
Lê Hân Dư khó nhọc mở miệng: “Bà đi đi!”
Bà Trần dè dặt hỏi ngược lại: “Cô sẽ không ra tay với con gái tôi chứ?"
Lê Hân Dư ủ rũ lắc đầu, có tính toán với bà
Trần thì có tác dụng gì chứ? Bà ta chẳng qua chỉ là người làm theo lệnh của người khác, người thật sự không muốn cô mang thai chính là Hách Ánh, cô có so đo với bà Trần thêm nữa cũng vô dụng. “Bà đi đi, chuyện này cứ như vậy thôi. Bà cũng đừng nhắc với bất cứ ai, sau này bà cũng không cần tới trang viên Ngự Thủy quét dọn nữa đâu!”
Bà Trần hơi xấu hổ: “Xin lỗi mợ chủ”
Nhưng cũng chỉ là xấu hổ chứ không phải là hối hận. Bà Trần cũng cảm thấy Lê Hân Dư không tốt, là do Lê Hành Dư có hành vi xấu trước, không trách người khác được. “Chờ đã” Lăng Diệu bỗng mở miệng gọi bà Trần. “Cậu chủ, còn chuyện gì sao?” “Sau này bà cũng đừng ở lại nhà họ Lăng nữa. Hôm nay bà trở về bảo với mẹ tôi một tiếng, chuyện này đã bại lộ rồi, sau này tôi sẽ không để cho bà ấy có cơ hội làm chuyện thế này nữa. Về phần cháu nội, lâu nhất là trong vòng một năm nữa, bà ấy chắc chắn sẽ được ôm cháu.
Bà Trần gật đầu, lặng lẽ rời đi. “Lăng Diệu, anh đã biết mẹ có khoảng cách với em từ lâu rồi, thậm chí là còn rất ghét em nữa, cho nên anh mới gấp rút muốn em có con phải không?”
Anh không trả lời, là ngầm thừa nhận.
Lê Hân không còn sức lực mềm oặt người ngồi xuống đất, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Mẹ chồng là người thật lòng thương cô như con gái ruột, nhưng cô thật sự không ngờ có một ngày bà ấy sẽ đối xử với cô như vậy.
Nhưng mà bắt đầu từ khi nào chứ?
Tại sao mẹ chồng đột nhiên lại nghi ngờ cô? Lúc trước khi bức ảnh cô ôm Giang Dật Hàng bị truyền ra ngoài, mẹ chồng cô rõ ràng là rất tin tưởng cô mà “Hân Dự, chúng ta có con là ổn thôi." Lăng Diệu ngồi xuống, ôm chặt cô vào lòng: “Mẹ rất mềm lòng, chỉ cần có một đứa cháu cho bà ẵm bồng thì chuyện gì cũng sẽ qua. “Mẹ không muốn đứa con do em sinh, tại sao chứ.”
Cô nghĩ không ra, tại sao Hách Ánh luôn đối xử với cô như con đẻ lại bỗng nhiên thay đổi thái độ như thế?
Lê Hân Dư bò từ dưới đất lên: “Em phải trở về nhà họ Lăng. “Nghe anh, đến lúc chúng ta có con thì hằng về." “Tại sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mẹ lại đối xử với em như vậy?”
Lăng Diệu ôm cô, không nói chuyện cũng không để cô đi.
Tại sao lại đối xử với cô như vậy.
Bởi vì tất cả mọi người đều nhìn thấy video nhạy cảm của cô và Giang Dật Hàn, người ngoài nhìn thấy, nếu là người không quen cô, có thể nhận không ra.
Nhưng sao Hách Ảnh có thể nhận không ra chú?
Cho dù bà có thương cô đến cỡ nào, nhưng khi nhìn thấy cô trần truồng ôm một người đàn ông khác lăn lộn trên giường thì chắc chắn sẽ không chấp nhận được chuyện này.
Bà Trần nói không sai, Hách Ảnh không yêu cầu ly hôn, đã xem như là tận tình tận nghĩa với cô rồi.
Lúc bà Trần xuất hiện trong phòng ngủ anh đã đoán được chắc chắn thuốc tránh thai là do Hách Ánh yêu cầu bà ta đến đây đánh tráo.
Nhưng mà anh không muốn để cho Lê Hân Dư biết chuyện này.
Anh không muốn để cô biết chuyện video bị phát tán trên mạng, không muốn để cô biết chân tướng Giang Dật Hàn lặng lẽ gánh hết mọi chuyện vì cô... càng không muốn để cô rời khỏi anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT