Bàn tay anh nắm chặt cắm cô, hận không thể nghiền nát xương cô ra.
Có tiền sự? Thì ra cô đúng là nghĩ anh như vậy.
Con người ai cũng có thể mắc sai lầm, anh thừa nhận là anh sai và cũng cố gắng để bù đắp. Cô có cần phải ghi hận đến bây giờ không. “Lê Hân Dư, anh tưởng rằng trái tim em đã bị anh sưởi ấm, thật không ngờ em chỉ lựa chọn đường đi tốt nhất cho mình. Thật ra, em vốn không tin tưởng anh đúng không?”
Cô im lặng không trả lời.
Lăng Diệu biết im lặng chính là ngầm thừa nhận, anh càng tức giận hơn.
Thang máy dừng lại, anh cũng không buông cô ra.
Cho đến khi có người nhấn nút thang máy chuẩn bị đi vào, lúc này anh mới buông cô ra.
Bàn tay của Lăng Diệu vẫn khóa chặt trên người cô một cách bá đạo và nhìn người kia với ánh mắt lạnh lùng, rồi nắm lấy tay Lê Hân Dư rời đi.
Anh bước cực kỳ nhanh, cô phải chạy theo mới có thể đuổi kịp bước chân anh.
Vừa vào nhà, anh đã ép chặt cô lên cánh cửa lạnh lẽo. “Lê Hân Dư, em vẫn chưa trả lời anh, có phải em chưa bao giờ tin tưởng anh hoàn toàn đúng không!"Anh đã làm nhiều thứ thế này, sao cô lại có thể lòng dạ sắt đá như vậy.
Lại còn nghi ngờ anh?
Anh không cam tâm, anh nhất định phải nghe được câu trả lời phủ định từ chính miệng cô.
Qua loa cũng được, lừa gạt cũng được, anh chỉ muốn cô lắc đầu nói với anh là không phải.
Nhưng Lê Hân Dư lại gật đầu, nhẹ nhàng thốt ra một chữ: “Phải."
Cô không muốn lừa dối anh, bây giờ cô tin anh và cũng yêu anh, nhưng vẫn giữ lấy một con đường rút lui cho mình.
Lần trước, cô đã bị tổn thương quá nặng rồi, cô không muốn trải qua cảm giác đó lần nữa, cho nên không thể nào toàn tâm yêu một cách ngốc nghếch nữa. “Em đã suy nghĩ về điều này khi trở về nước, em sẽ trân trọng thời gian lúc chúng ta ở bên nhau, em cũng sẽ bảo vệ cuộc hôn nhân này. Nhưng nếu anh lừa dối em, làm tổn thương em, lợi dụng em, em sẽ không ép mình phải thỏa hiệp” “Nói như vậy là từ khi chúng ta ở bên nhau em đã nghĩ đến việc ly hôn.” Sự giận dữ hiện lên trong ánh mắt sắc bén của anh. "Cuộc sống là của riêng em, em không muốn tiếp tục mơ hồ như vậy.” “Cho nên dù thế nào em cũng không đồng ý lấy cái công ty anh cho em là sợ bị dây dưa, lúc muốn cắt đứt sẽ không thể cắt đứt gọn gẽ được đúng không!” Lăng Diệu tức điên người.
Vậy mà anh còn nghĩ rằng, Lê Hân Dư đã hoàn toàn thuộc về mình.
Nhưng hiện thực đã làm anh thức tỉnh, người phụ nữ này còn sáng suốt hơn mình, cô đã chuẩn bị xong đường thoát thân. “Nếu anh không phản bội em, cần gì phải lo lắng những điều này. Chúng ta cũng đã nói rồi, bỏ qua những chuyện trước kia, hãy nhìn về tương lai. Lê Hân Dư bắt gặp ánh mắt giận dữ của anh: “Cho nên, rốt cuộc anh có làm chuyện gì có lỗi với em không. “Con mẹ nó rốt cuộc em đang nghi ngờ anh cái gì?! Lê Nhã Trí không có quan hệ gì với anh, vừa nhìn thấy cô ta là anh đã cảm thấy chán ghét!" Lăng Diệu không nén được cơn giận: "Biết ngay nhà họ Lê là một ổ chuột.
Anh buông Lê Hân Dư ra, lấy điện thoại và gọi đi: “Trợ lý Lưu!” “Vâng.” Trợ lý Lưu sững sờ khi nhận được cuộc gọi, không phải ban nãy sếp còn vui vẻ về nhà gặp vợ sao, sao nói lật mặt là lật mặt liền thế? Anh ta lập tức đứng thẳng người chờ dặn dò.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT