Sức khỏe của Viên Vũ vẫn luôn không tốt, bà ta luôn cho rằng mình không sinh con được nên mới đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi Lê Hân Dư.
Sau này vất vả lắm mới sinh được Lê Nhã Trí, bà ta có thể không nâng niu chăm chút sao?
Nhưng bà ta hoàn toàn không ngờ đứa con cưng này lại thê thảm hơn cả mình, ngay cả tử cung cũng bị cắt bỏ, đã hoàn toàn mất đi thiên chức làm mẹ.
Bà ta hận thấu xương!
Viên Vũ là người từng trải, bà ta biết một người phụ nữ không thể có con của mình là chuyện đau khổ cỡ nào, hơn nữa Lê Nhã Trí còn trẻ như vậy, sau này làm sao nó lấy chồng được.
Cho dù nó có lấy chồng nhưng cơ thể tàn tạ như vậy thì làm sao có thể giữ được chồng, giữ được trái tim của chồng chứ?
Từ trước tới nay Viên Vũ luôn là người ôn hòa, nhưng giờ phút này bà ta không thể nào không giữ được bình tĩnh nữa, bà ta căm hận thằng khốn đã khiến con gái bà ta mang thai kia.
Lê Hân Dư kéo mẹ cô lại, không cho bà ta đi vào hỏi: “Mẹ, mẹ đừng vội, tâm trạng bây giờ của Nhã Trí rất dễ kích động, cơ thể lại đang yếu, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? “Mẹ là mẹ ruột của nó chẳng lẽ lại hại nó sao? Con làm chị gái mà bỏ mặc nó thì thôi, mẹ làm mẹ thì nhất định phải quản.
Viên Vũ đẩy mạnh Lê Hân Dư ra, chuẩn bị đi vào phòng của Lê Nhã Trí.
Lúc này tâm trạng của Viên Vũ và Lê Nhã Trí đều không ổn định, Lê Hân Dư sợ có chuyện nên không dám cho bà ta đi vào.
Nhưng mà Viên Vũ lại cảm thấy cô không quan tâm đến em gái của mình, bà ta vốn dĩ đã giận, trong lúc giằng co bà ta càng ra sức đẩy cô.
Người Lê Hân Dư ngã ngửa ra sau, gáy sau suýt chút nữa đập vào bức tranh treo trên tường, may là Lăng Diệu vẫn luôn đứng sau lưng cô, ôm cô vào lòng từ phía sau, lúc này cô mới thoát nạn.
Lăng Diệu không vui mở miệng: “Tôi biết bà đau lòng cho con gái, nhưng nếu bà đúng là có lòng yêu thương con gái, vậy tại sao bà lại muốn đích thân ra tay làm con gái lớn của mình bị thương.
Tiếng nói của anh trầm thấp nhưng lại tràn ngập cảm giác ngột ngạt: “Chuyện của Lê Nhã Trí hoàn toàn không liên quan đến Hàn Dư, cô ấy chỉ muốn nhà họ Lê tốt đẹp, nếu không sẽ không uổng công hy sinh cuộc hôn nhân của bản thân để giữ gìn nhà họ Lê vừa mục vừa nát của các người.
Lê Khải Thiên nghe tin chạy tới, vừa vặn nghe được lời này của Lăng Diệu, ông ta sợ hết hồn vội vàng giải thích: "Do bà ấy quan tâm đến con bé Nhã Trí quá nên mới kích động như thế, Hân Dư là cô gái tốt, cả nhà chúng tôi đều biết" “Có một số việc tôi đúng là không muốn nói thêm lần thứ ba, năm đó tôi có thể cho rằng tôi sẽ không so đo vì Hân Dư, nhưng mà từ đây về sau chỉ cần bất kỳ người nào của nhà họ Lê gây sự nữa, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay đâu. Rút vốn, chẳng qua chỉ là một mệnh lệnh mà thôi, hủy diệt nhà họ Lê càng chỉ là một câu nói. “Chuyện tôi đã hứa nhất định sẽ làm được.” Lê Khải Thiên lau mồ hôi trên trán, khoảnh khắc này ông ta mới hoàn toàn hiểu được ý nghĩ của Lăng Diệu.
Hoặc là nói tuy không thấy bất cứ thái độ gì của Lăng Diệu, làm việc cũng có thể có mục đích khác, nhưng ánh mắt sẽ không gạt người khác được.
Trong mắt Lăng Diệu ngập tràn ý muốn bảo vệ và sở hữu Lê Hân Dư. Anh đúng là thích Lê Hân Dư, cho nên mới bằng lòng thỏa hiệp với cô, bung ô dù che chở cho cô, chặn tất cả các tin tức xấu ở bên ngoài không cho cô biết.
Lê Khải Thiên thấy dáng vẻ này của Lăng Diệu thì biết là sau này ông ta nhất định phải quản tốt hai người phụ nữ thích gây chuyện trong nhà mới được, không thể tiếp tục đi chọc Lê Hân Dư nữa. Lỡ như chọc giận Lăng
Diệu thì nhà họ Lê tiêu đời.
Viên Vũ ý thức được vừa nãy bà ta đã làm gì, lúc này bà ta mới hơi bình tĩnh lại, đau lòng khóc lóc nói: “Tôi chỉ là không muốn Nhã Trí oan uổng chịu khổ như vậy. Tôi muốn khiến gã đàn ông đó cũng tuyệt tự, trả giá đắt.
Lê Hân Dư chưa từng thấy người mẹ dịu dàng của cô lại cũng có vẻ mặt thế này, cô hoảng hốt ý thức được thật ra tính cách hung hăng của Lê Nhã Trí cũng là di truyền một phần từ mẹ cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT