**********

Chương 193 Kéo cô ta ra

Giọng điệu trò chuyện của hai người này không bình thường và ánh mắt nhìn cô ta cũng không bình thường.

Lê Nhã Trí rụt cổ ngồi ở trong góc, ánh mắt chán ghét đảo qua hai người này.

Chỗ ngồi của xe này không thoải mái chút nào, vừa nhìn là biết xe tồi tàn nhất. Loại người này còn dùng ánh mắt này nhìn mình, thực giống như là con ruồi làm người ta ghét, nếu không phải vì chặn không được xe, cô thèm vào lên chiếc xe tồi tàn này.

Ánh mắt khinh miệt của Lê Nhã Trí đúng lúc bị hai người đàn ông bắt gặp, bọn họ nhìn nhau cười.

Xe chạy lâu vậy, Lê Nhã Trí mới phát hiện đây không phải là hướng về nhà: “Đây không phải là nơi tôi muốn đến, tôi muốn đến nhà họ Lê ở thành nam! Lỗ tại ông bị điếc hả, không nghe thấy sao? “Em gái, tôi đâu có hứa là sẽ đưa em về.

Người đàn ông mập lùn không nhịn được nữa liền ôm lấy Lê Nhã Trí, bàn tay mập trượt trên người cô và thò vào ngực cô, sau đó khinh bỉ nói: “Đúng là gà, ra ngoài kiếm khách cả nội y cũng không mặc" Anh cảm nhận được sự mềm mại, nhào bóp càng ngày càng mạnh.

Chủ xe cười dâm tà: "Sướng không?" “Sướng, lát nữa cậu cũng tới thử thì sẽ biết cảm giác gì thôi." “Dừng xe! Tôi muốn xuống xe! Cho tôi xuống dưới!” Lê Nhã Trí lần này mới biết sợ, nhưng cũng đã quá muộn.

Người đàn ông đã đẩy ngã cô ta ở ghế sau xe và ngồi lên người cô ta, xé rách áo ngủ ren mỏng của cô ta. “Thả tôi ra! Loại rác rưởi như ông, dựa vào đâu dám chạm vào tôi! Ông biết tôi là ai không?! Lăng Diệu là anh rể của tôi! Tôi là nhị tiểu thư của nhà họ Lê, nếu ông chạm vào tôi, tôi sẽ cho ông chết không có chỗ chốn!” “Cô nghĩ tôi là con nít ba tuổi hả? Nếu cô thực sự có bản lĩnh như vậy, sẽ không đến nỗi bị ném ra cửa như rác để chặn xe chúng tôi.” Người đàn ông mập lùn không tin, anh cởi khóa quần mình ra.

Dừng xe! Xuống xe! Tôi muốn xuống xe

Chủ xe hỏi: “Cô thực sự muốn xuống xe?

Lê Nhã Trí nước mắt rưng rưng: “Tôi muốn xuống xe!” “Được, cho cô xuống xe. Chủ xe đạp phanh và đỗ xe bên đường: “Cậu mập, kéo cô ta ra.

Cậu mập xách quần lên, vẻ mặt khó hiểu: “Này, cậu thực sự muốn để cô gái này đi?” “Tôi trông giống người lương thiện như vậy sao?” “Vậy cậu để cô ta xuống xe làm gì?” “Gần đây hẻo lánh không có ai, xuống xe dã chiến không gian càng lớn.

Cậu mập giơ ngón tay cái lên: “Vẫn là cậu thông minh”

Váy ngủ đã bị xé rách, Lê Nhã Trí ôm lấy ngực vừa chạy vừa hô: "Cứu mạng!”

Chủ xe bịt miệng của cô ta lại, xé những vải vụn trên người cô ta và nhét vào miệng cô ta để chặn âm thanh phát ra. “Kéo vào bãi cỏ đằng kia, nếu có người đến thì cậu đứng lên nói là đang đi vệ sinh. “Được!”

Hai người kéo Lê Nhã Trí vào sâu trong bụi cỏ ở vành đai xanh bên đường, cho dù có ai đi ngang qua, cũng không có cách nào nhìn thấy bên kia có người đang làm chuyện xấu.

Một lúc sau, người phụ nữ cất tiếng rên rỉ.

Lê Nhã Trí phản kháng không được, cơ thể bị hai người đàn một béo một gầy đồng thời chiếm giữ, mọi thứ đều đã thành chuyện rồi.

Cô ngây người nhìn lên bầu trời, mong chờ sự sỉ nhục này mau kết thúc sớm.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, hai người kia cuối cùng mới rút ra khỏi người có ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play