**********
Chương 191 Người cùng trải qua hết cuộc đời
Lê Hân Dư kinh ngạc: “Làm sao em biết?”
Hơn nữa, chuyện video cũng đã trôi qua lâu như vậy, tại sao em ấy lại biết? “Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Lê Nhã Trí vẫn muốn nói gì đó, nhưng không có cơ hội nói tiếp. “Cút ra ngoài!” Lăng Diệu lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Cút ra khỏi nhà này”
Lê Nhã Trí không chịu, Lăng Diệu liền kéo cánh tay cô ta lôi ra tới cửa. .
ngôn tình hàiMở cửa lớn và ném cô ta ra giống như là ném rác, sau đó đóng cửa thật mạnh lại.
Một cánh cửa, ngăn cách hai thế giới.
Cho dù Lê Nhã Trí ở ngoài cửa có la hét kêu gào thế nào, những người bên trong cũng không nghe thấy.
Lăng Diệu gọi điện kêu bảo vệ: “Kéo người phụ nữ điên ở ngoài cửa đi ra, sau này không cho phép cô ta xuất hiện ở gần đây nữa.
Lê Hân Dư cảm thấy đau đầu: “Chuyện video, tại sao Lê Nhã Trí lại biết.
Anh ấn vai cô ngồi xuống ghế sofa: “Là do em quá nhạy cảm mới suy nghĩ lung tung. Cô ta chỉ nói là chụp hình nhưng đâu có nói là video. Những bức ảnh lúc trước của em và Giang Dật Hàn cũng bị người ta thêm mắm thêm muối phanh phui ra, em quên rồi sao?”
Cô xoa ấn đường: “Đúng vậy, em suýt chút quên mất." “Nói ra mới thấy đã xảy nhiều chuyện như vậy, chúng ta vẫn có thể đến với nhau, thật là bất ngờ. “Đây không gọi là bất ngờ, mà là định mệnh”
Cô cười miễn cưỡng và đứng dậy. “Em đi đâu vậy?” “Em đi ra ngoài xem Nhã Trí. Cô vẫn không nỡ để em ấy ở ngoài vậy, tuy Nhã Trí đã làm chuyện có lỗi với mình, nhưng dẫu sao cũng không thành công không phải sao?
Hơn nữa bây giờ cũng muộn rồi, bên ngoài trời đã sớm tối đen, em ấy là con gái còn mặc đồ ngủ, cô sợ sẽ xảy ra chuyện. “Không được đi.” Anh giữ chặt và ôm cô vào lòng. sống lưng mảnh khảnh của cô dựa vào ngực anh, một sự ấm áp lan tỏa truyền cho nhau. “Nhưng em ấy vẫn còn nhỏ. “Cô ta mười tám tuổi chứ không phải tám tuổi, đã trưởng thành rồi chứ không còn nhỏ đâu.” “Nhưng nói cho cùng Nhã Trí vẫn là em gái em. Nàng không nhẫn tâm làm như vậy. “Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với những việc họ làm sai, không có bất kỳ ai là ngoại lệ. Chỉ cần hôm nay em không nỡ hay thương cô ta mang cô ta về, ngày mai cô ta sẽ quang minh chính đại cởi hết quần áo bò lên giường anh
Lê Hân Dư do dự, vì cô biết Lăng Diệu nói không sai.
Nhã Trí đã kiêu ngạo từ nhỏ, chỉ cần không dập tắt tất cả hi vọng của cô ta thì cô ta sẽ không dừng tay.
Lăng Diệu nghiêng đầu nói: “Em bây giờ không chỉ có những người nhà họ Lê kia, em còn có anh, anh mới là người cùng em trải qua hết cuộc đời.”
Lòng cô ấm áp, nhưng vẫn có chút không chắc chắn: “Cùng em trải qua hết cuộc đời, anh nghiêm túc chứ?” “Anh chưa bao giờ hứa suông, không được phép nghi ngờ sự chân thành của anh.” Nói xong, anh đẩy cô lên ghế sofa, hấp tấp cởi quần áo của cô ra.
Trên người Lê Nhã Trí đều là mùi hương của cô, có trời mới biết anh nhớ cơ thể cô đến cỡ nào. Cho dù, sáng hôm nay mới làm xong. “Lăng Diệu, chúng ta trở về phòng. “Trước cửa phòng là bánh kem, bên trong là mảnh thủy tinh vỡ dưới sàn, đêm nay chúng ta không cần phải vào. “Phòng… phòng khách cũng được... Làm trên ghế sofa thật xấu hổ quá.
Anh hôn làn da mỏng manh của cô, một hồi lâu mới trả lời lại: “Được, làm xong lần này, thì đến phòng khách. “Lưu manh.” “Anh chỉ lưu manh với em.” “Anh nhớ kỹ những gì anh nói đó, nếu để em phát hiện anh đã làm những chuyện không nói được... với người khác, em sẽ không tha cho anh dễ dàng vậy đâu. Cô hạ quyết tâm: “Chuyện trước đây chúng ta xí xóa hết, sau này chúng ta hãy nhìn về phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT