**********

“Vậy anh đợi em, em sẽ về nhanh thôi."Lê Hân Dư cảm thấy hạnh phúc trong lòng, mới một ngày không gặp như cách ba thu, cho dù chỉ là không gặp trong vài giờ cũng sẽ thấy nhớ sao? “Nhưng anh còn chưa ăn tối.” “Anh xem trong tủ lạnh còn đồ ăn gì, em trở về sẽ làm cho anh. Nếu không có món anh thích, em sẽ mua mang về?” “Được rồi, em về sớm một chút, em làm món gì anh cũng thích hết. “Ừ, em đang đợi xe.

Lăng Diệu ấp a ấp úng: “Hay là mua chiếc xe đi, có phải là không mua nổi

Nàng khẽ cười: “Nhưng quan trọng là em không dám lái, sát thủ đường phố thì thôi đừng nên làm hại người khác.

Đón xe cũng không có phiền phức, không sao đâu.” “Anh dạy cho em.” Anh nói. "Được, anh dạy em." Lê Hân Dư ấm lòng: “Em cúp đây, về nói tiếp với anh sau." “Đợi em, love you.” Giọng nói của anh phát ra từ tai nghe và có chút tế tại.

Cô nhếch miệng cười rồi mới chậm rãi nói: “Me too."

Cúp điện thoại xong, tâm trạng tồi tệ của Lăng Diệu cuối cùng cũng dịu lại.

Không phải tất cả phụ nữ đều ghê tởm như vậy, chỉ ít, Lê Hân Dư của anh không phải.

Nói ra vẫn phải cảm ơn Giang Dật Hàn, nếu không phải nhờ cậu ta, anh cũng không phát hiện ra sự tốt đẹp của cô nhanh như vậy.

Lần trước cậu ta đã giúp mình giải quyết đoạn video, lần này lễ đính hôn của nhà họ Giang, anh cũng sẽ nể mặt tặng một món quà lớn.

Lăng Diệu nhìn vào túi tài liệu trên giường, không kiềm chế được cong môi cười.

Đây là một bất ngờ mà anh chuẩn bị cho Lê Hân Dư, anh biết cô đang lén làm gì ở nhà, anh muốn giúp cô.

Kéo cà vạt ra và tháo hai nút ở cổ áo ra để lộ bộ ngực cường tráng, dựa vào đầu giường chợp mắt.

Hai mươi phút sau, tiếng mở cửa phòng đánh thức anh, người kia rón rén lại gần anh.

Lăng Diệu không mở mắt ra, đợi xem Lê Hân Dư dùng cách gì đánh thức mình.

Mùi thơm quen thuộc bay vào mũi, càng ngày càng nồng, càng ngày càng gần...

Lăng Diệu đột nhiên mở mắt và dùng sức đẩy người kia ra. Lê Hân Dư rất thẹn thùng, không đời nào cô mặc những quần áo lẳng lơ như vậy!

Lê Nhã Trí không có chút phòng bị ngã và đầu gối đập xuống đất, sưng lên một mảng. “Ai cho cô vào đây!” “Không phải anh kêu em cởi quần áo ra sao?” Lê Nhã Trí xoa đầu gối và chỉ vào quần áo bên mình: “Em cởi ra và đem quần áo trả lại anh." “Đặt quần áo xuống, cô không được phép dùng sữa tắm và nước hoa của cô ấy.” Lăng Diệu xoa trán, anh đã từng gặp những người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai như cô ta vậy.

Không dùng thì không dùng." "Cút. “Anh rể luôn bảo em cút, nhưng em đang mặc váy thì làm sao cút, lộ hàng thì làm sao?” Lê Nhã Trí vẫn còn tâm tư nũng nịu.

Không mang áo ngủ chỉ là cái cớ, loại cô mang đều là loại cực kì hở hang. Viền ren hai dây, bộ ngực phập phồng lập ló có thể thấy được.

Cô ta ngồi trên sàn nhà, còn bày ra tư thể khêu gợi, vén váy ngủ lên và đưa tay vào, rồi từ từ lấy ra một hộp áo mưa từ trong quần lót: “Hộp áo mưa hôm qua anh rể mua quên lấy ra, là cố ý chờ em đem qua cho anh sao?"

Lửa giận trong lòng Lăng Diệu không kìm được nữa. Không nói đến sự thông minh, là phụ nữ có đầu óc thì sẽ không dám chơi chiêu vô tội hạ đẳng này ở trước mặt anh.

Lê Nhã Trí là một ngoại lệ vừa ngu xuẩn vừa đê tiện, còn ỷ lại mối quan hệ của mình với Lê Hân Dư mà làm mưa làm gió. “Anh rể." Cô khẽ gọi anh.

Chạm vào cô thì bẩn, nhìn cô thì chướng mắt, Lăng Diệu không nhịn được nữa, vớ lấy cái đèn ngủ đập vỡ nó xuống bên cạnh cô: “Tôi chỉ nói một lần cuối, cút ra khỏi đây.”

Mảnh vỡ của cái chụp đèn thủy tinh bắn tóe ra, có vài mảnh xước vào cánh tay của Lê Nhã Trí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play