Lê Hân Dư kinh ngạc đến ngày người, nhất thời cô không thể nào tiêu hóa kịp tin tức lớn như vậy. “Nhưng mà trước đây sao tớ chưa từng nghe hai người nhắc tới vậy?"
Giang Nhiên Nhiên mỉm cười: “Nếu không có chuyện gì thì đâu ai chủ động nhắc tới chuyện này. Ba mẹ tớ cũng xem anh ấy là con trai ruột của mình. Tớ không cố ý nhắc tới chuyện này là sợ anh trai tớ lúng túng...
Mà anh ấy không đề cập tới là vì không muốn khiến cho tình hình trở nên phức tạp thêm.
Giang Dật Hàn vẫn luôn cho rằng bản thân là trẻ mồ côi, không xứng với cô.
Nhưng Giang Dật Hàn càng sợ Lê Hân Dư biết hơn, nhà họ Giang nhận nuôi anh ta từ nhỏ để anh ta làm con rể, làm chồng tương lai của Glang Nhiên Nhiên, để kế thừa sản nghiệp của nhà họ Giang.
Lê Hân Dư và Giang Nhiên Nhiên quan hệ tốt như vậy nên anh ta không muốn khiến cô suy nghĩ nhiều. “Vậy sao?” Lê Hân Dư uống một hớp nước trái cây. “Lễ đính hôn của bọn tớ sẽ được tổ chức vào ngày thứ bảy, nếu cậu có thời gian hy vọng cậu có thể đến tham gia." Giang Nhiên Nhiên móc thiệp mời từ trong túi xách ra đặt lên bàn, chậm rãi đẩy tới trước mặt Lê Hân Dư: “Quan hệ của chúng ta hắn là không bị những tình huống kỳ cục ảnh hưởng đúng không? Hân Dư, tớ hy vọng từ đầu đến cuối chúng ta vẫn là những người bạn tốt nhất”
Lê Hân Dư hơi miễn cưỡng gật đầu: “Nhưng cậu thật sự thích anh Dật Hàn sao? Không phải cậu thích người đàn ông khác sao? Thích đến nỗi bằng lòng chết vì anh ta mà?"
Cô ấy đã thích người đàn ông khác mà cứ nghe lời người nhà đính hôn như vậy, nếu không yêu thì làm sao có hạnh phúc chứ?
Lê Hân Dư lo lắng cho Giang Nhiên Nhiên, ngay cả bản thân cô cũng là nghe theo sự sắp xếp của người nhà, con đường này khó khăn cỡ nào thì chỉ có bản thân cô biết.
Nếu số cô không may, Lăng Diệu không yêu cô thì bây giờ cô không biết bản thân cô đã trở thành thế nào rồi.
Hôn nhân không có tình yêu đúng là đáng sợ.
Giang Nhiên Nhiên mỉm cười không có sơ hở: "Chắc là tớ có thích anh ấy đôi chút.” “Nhiên Nhiên.” “Ài, đính hôn là chuyện vui, trừ chúc phúc ra cậu không thể nói chuyện khác được đâu.” Giang Nhiên Nhiên cắt ngang lời Lê Hân Dư. “Tớ chỉ hỏi câu cuối cùng, cậu thật lòng muốn gả cho anh ấy sao?" “Tớ đúng là muốn gả cho anh trai tớ." Trước giờ luôn muốn.
Nhưng mà Lê Hân Dư không biết, Giang Dật Hàn cũng không biết.
Đây là bí mật thuộc về một mình Giang Nhiên Nhiên.
Lê Hân Dư đặt ly nước xuống nói, cười nói: “Chúc phúc cho cậu."
Giang Nhiên Nhiên hỏi: "Vậy cậu sẽ đến chứ?"
Lê Hân Dư lắc đầu, sẽ không.
Giang Nhiên Nhiên cũng không miễn cưỡng nhưng trong lòng cô ta lại có có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Diệu về nhà rất sớm, vốn dĩ anh muốn cho Lê Hân Dư một bất ngờ, nhưng khi về đến nhà thì phát hiện cô không có ở nhà.
Anh tìm chung quanh vẫn không thấy bóng dáng của cô.
Lúc này anh mới nhắn tin cho cô hỏi cô đi đâu rồi.
Mãi đến tận khi Lê Hân Dư trả lời tin nhắn anh mới biết cô đã đi gặp Giang Nhiên Nhiên, ăn xong bữa tối mới về.
Bên phía nhà họ Giang anh đã sớm thông báo, những lời không nên nói thì đừng nói lung tung.
Giang Dật Hàn chắc hẳn cũng đã nói với Giang Nhiên Nhiên. Bản thân Giang Nhiên Nhiên chắc cũng biết nặng nhẹ, chuyện clip truyền ra ngoài sẽ không nói lung tung trước mặt cô.
Lăng Diệu ngồi trên sô pha, kéo cà vạt, cổ áo hơi lộn xộn.
Bỗng đôi mắt anh bị người ta che lại, mùi bạc hà quen thuộc truyền tới, Lăng Diệu chụp tay cô, đặt lên môi hôn một cái: "Cô nhóc lừa gạt, không phải nói đi gặp Giang Nhiên Nhiên sao? Lại dám gạt anh à?”
Sau đó anh mạnh tay kéo người kia đến chân mình, lúc này mới phát hiện người kia không phải là Lê Hân Dư.
Người đó là Lê Nhã Trí, đang mặc áo ngủ của Lê Hân Dư, lại còn xài nước hoa của Lê Hân Dư.
Anh tức giận đẩy cô ta xuống đất.
Lê Nhã Trí không kịp đề phòng, mông chạm đất, suýt chút nữa đã đập đầu lên bàn trà.
Vẻ mặt đầy căm ghét nhìn cô ta, vừa nghĩ tới lúc nãy anh hôn tay cô ta thì cảm thấy buồn nôn: "Ai cho cô mặc bộ đồ này?” “Em không mang đồ ngủ nên tự chọn hai bộ này. “Cút ra ngoài!” “Sao anh tức giận như vậy? Chẳng qua em chỉ đùa một chút thôi mà."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT