Lăng Diệu quấn lấy Lê Hân Dư ở biệt thự Ngự Thủy hai ngày. Hai người cùng đi ra ngoài mua thức ăn, Lê Hân Dư nấu cơm, sống cuộc sống như những cặp vợ chồng bình thường khác.

Lăng Diệu rất hưởng thụ cuộc sống như thế nhưng trợ lý Lưu thì không chịu được.

Lúc trước ở nước F thì cũng thôi đi, bây giờ Lăng Diệu đã về nước rồi cũng không đến công ty, một đống hồ sơ đang đợi xử lý. Trợ lý Lưu cảm thấy những ngày đau khổ nhất trong lịch sử của mình sắp tới rồi.

Anh ta bị ép đến hết cách, mỗi ngày chia làm ba bận sáng trưa tối đi đến biệt thự Ngự Thủy đưa hồ sơ cho Lăng Diệu.

Mãi đến mấy ngày sau khi ánh mắt Lê Hân Dư nhìn trợ Lý cũng phải lộ vẻ đau lòng thì Lăng Diệu mới trở về làm một ông chủ đúng nghĩa, ngoan ngoãn trở về công ty đi làm.

Chỉ là không biết anh học được từ đâu tật xấu là mỗi ngày đều phải hôn tạm biệt.

Lê Hân Dư cũng nghi ngờ Lăng Diệu như vậy có phải là bị thứ gì đó không sạch sẽ ám vào người rồi không, hơn nữa một khi anh khôi phục lại trạng thái công việc thì sẽ trở lại dáng vẻ nghiêm túc trước đó.

Bà Lê gọi điện thoại tới hỏi thăm tay của Lê Hân Dư còn đau không.

Thật ra đã qua mấy ngày, cũng hết đau rồi.

Lòng thấy ấm áp, cô nói không còn đau nữa.

Bà Lê do dự hồi lâu vẫn chưa cúp điện thoại, sau đó hỏi cô tối nay có thể về nhà một chuyến được không?

Cô hơi dừng lại một hồi rồi mới trả lời được.

Lăng Diệu cũng không đến công ty mà ở nhà xử lý hồ sơ. Anh thấy dáng vẻ chần chừ của cô bèn hỏi một câu: "Ai vậy?” "Mẹ em, mẹ bảo em tối nay về nhà ăn com." “Em muốn về không?

Cô gật đầu.

Anh đứng dậy chuẩn bị đi thay quần áo: “Để anh đi với em. "Không cần đâu, em đi một mình là được rồi.” “Sao thế? Anh không ra ngoài gặp người khác được à?” "Không phải như vậy." Cô kéo tay anh: "Anh cũng thấy hoàn cảnh nhà em với nhà anh không giống nhau, thật ra anh đến đó ngược lại cũng không tốt lắm. Ba cô lòng tham không đáy sẽ mượn cơ hội này vòi tiền của Lăng Diệu.

Anh cảm thấy không vui với cách dùng từ của cô: “Nhà em cũng là nhà anh.” “Vâng.” Nhắc tới ba mẹ chồng trên mặt Lê Hân Dư lộ ra nụ cười, Hách Ánh đúng là đối xử với cô như con gái ruột.

Nếu thật sự so sánh, tuy Viên Vũ đối xử với cô cũng tốt nhưng hơn phân nửa tinh thần và sức lực đều đặt trên người Lê Nhã Trí, còn lâu mới để tâm đến cô như Hách Ánh. “Nhắc mới nhớ đã lâu rồi chúng ta cũng không về nhà ba mẹ rồi. Lúc nào thì chúng ta về đó một chuyển nhé

Lăng Diệu ôm cô lắc đầu: "Hai chúng ta sống với nhau không tốt sao?" “Em không có nói hai người chúng ta sống với nhau không tốt, em chỉ muốn nói chúng ta trở về thăm ba mẹ một chuyển thôi." “Để sau này hãy nói đi."

Anh đang cố ý kéo dài thời gian.

Lê Hân Dư cảm thấy có chỗ nào đó là lạ nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều. “Sau này là khi nào? Gần đây không phải anh rất rảnh sao? Chúng ta trở về ăn một bữa cơm cũng đâu tốn nhiều thời gian. “Món ăn đầu bếp làm không ngon bằng em nấu.”

Lăng Diệu đột nhiên nói lời tình cảm khiến Lê Hân Dư á khẩu không trả lời được.

Anh còn nói: “Dù sao em cũng phải về nhà họ Lê vậy tối nay anh sẽ về nhà thăm hai ông bà già ấy là được rồi." “Anh nói nhảm bọn họ đâu có già." “Thật là một người vợ tốt.” Anh hôn lên mỗi cô.

Hai tay anh cũng không kìm được bắt đầu động đậy, dọc theo cổ áo tiến vào bên trong thăm dò.

Cô cản lại không cho anh làm bậy: “Hôm nay không được.”

Ánh mắt Lăng Diệu ai oán giống như chó săn không được ăn no, cô cười nói với anh: “Sắp phải về nhà rồi, hơn nữa nhà lại hết cái kia rồi.”

Anh giả vờ cố ý không biết, chớp mắt ngờ nghệch nói: "Cái kia là cái gì?”

Cô đập anh một cái, đỏ mặt nói ra ba chữ: "Bao cao su.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play