“Nhã Trí, con giảm trúng chị rồi, đi đứng kiểu gì vậy?” Viên Vũ vội vàng kéo con gái nhỏ của mình ra.
Lê Hân Dư bị giẫm đến đau đớn, ngón tay đã sưng đỏ lên.
Đứa con gái nhỏ bị cưng chiều đến hư, từ nhỏ đã thích ức hiếp chị gái, bọn họ vẫn luôn mắt nhắm mắt mở ngó lơ.
Dù sao Lê Nhã Trí mới là con gái ruột của họ, dẫu có thích Lê Hân Dư đến cỡ nào thì suy cho cùng vẫn có chút thiên vị, rõ ràng con gái ruột của mình vẫn quan trọng hơn.
Cho dù Lê Nhã Trí giẫm cô một cái thật mạnh, Viên Vũ cũng chỉ lớn tiếng hét lên một câu. “Con đâu phải cố ý, không thấy con đang đi hả? Chị ấy đi qua nhặt giấy còn cố tình để tay dưới chân con nữa." Lê
Nhã Trĩ càng khóc dữ dội hơn: “Nếu bị anh rể nhìn thấy thì chắc chắn sẽ lại tưởng rằng con đang ức hiếp chị, chắc chắn sẽ lại hiểu lầm con nữa. “Lại?” Cô nắm bắt được vấn đề mấu chốt trong lời nói của cô ta: “Nhã Trí, em đang nói gì vậy?” “Em đang nói gì, không lẽ chị không rõ sao?” Lê Nhã Trí nổi giận đùng đùng: “Bình thường em ghét nhất người làm bộ làm tịch, chị cũng đâu phải là không biết, tại sao chị lại còn đối xử với em như vậy?” “Chị đã làm gì?” Cô hoàn toàn mù tịt, không biết tại sao em gái lại nổi giận. “Chị còn giả vờ nữa! Lê Hân Dư, sao trước đây em lại không nhìn ra được chị là loại phụ nữ giả dối như vậy chứ?" Cô ta không gọi chị mà gọi đích danh họ tên của cô rồi chỉ thẳng vào mặt cô: “Có phải chị đã nói xấu em với anh rể không? Nếu không thì tại sao anh rể lại đối xử với em như thế?"
Nếu chị ta không nói xấu mình trước mặt anh rể, tại sao anh rể lại dịu dàng với chị ta mà lạnh nhạt với mình?
Đâu chỉ là lạnh nhạt mà hoàn toàn là chán ghét.
Anh ấy có thể dùng đũa mà chị ta dùng qua, cũng có thể ăn cơm thừa của chị ta, còn mình thì chỉ gắp một miếng thịt cho anh ấy mà anh ấy cũng phải làm mình nhục nhã như thế!
Chê bẩn, anh ấy chê mình bẩn.
Cô ta có chỗ nào bẩn?
Chẳng qua chỉ là một miếng thịt bị gắp qua, dù có bẩn cỡ nào cũng đâu có bẩn bằng bát cơm thừa của chị ta! “Nhã Trí, chị không hiểu em đang nói gì. “Chị còn giả vờ nữa? Em ghét chị!” “Nếu em còn vô cớ gây sự thế này nữa, chị không có cách nào nói chuyện với em."
Thấy cô xoay người muốn đi, Lê Nhã Trí liền kéo cô lại, kể lại chuyện đã xảy ra ở bàn ăn vừa rồi.
Sau đó, Lê Hân Dư sững sờ: “Em nói, anh ấy ăn cơm thừa của chị sao?" “Anh ấy còn dùng đũa của chị nữa nhưng lại chế đồ ăn em gắp cho là bẩn!” Lê Nhã Trí tức giận la ó.
Cô không dám tin Lăng Diệu vốn có bệnh ưa sạch sẽ lại làm thế.
Cô nhớ Hách Ánh từng nói Lăng Diệu đã có bệnh ưa sạch từ khi còn nhỏ, kể từ khi anh biết tự dùng đũa là ngay cả đồ ăn mà bà gấp cho cũng không thích ăn. Đến khi lớn dần, anh cũng sẽ không ăn đồ ăn người khác gấp cho. Thế nhưng anh lại ăn cơm thừa của cô.
Ngay lúc này, lòng Lê Hân Dư rung động đến nỗi không thể khống chế.
Hóa ra lần này Lăng Diệu không có lừa cô.
Những lời anh nói lúc ở nước F đều là nghiêm túc, anh thật sự muốn bắt đầu lại từ đầu chứ không phải là trả thù.
Anh có thể dùng vô số lời dối trá để lừa cô nhưng không thể cố tình dàn dựng những tiểu tiết thế này.
Anh thật sự đã hối hận “Lê Hân Dư, chị có còn là chị của em không hả? Em bị nhục mạ thế này mà chị còn bày ra cái nét mặt đó nữa
Lê Nhã Trí nổi giận, đẩy mạnh cô một cái.
Cô mất thăng bằng, lảo đảo ra sau nhưng cuối cùng lại vững vàng đáp vào vòng tay quen thuộc ấy.
Lăng Diệu vững vàng đón được cơ thể cô từ phía sau, cuối cùng anh còn ôm cô vào lòng.
Sắc mặt anh trở nên nặng nề: “Hóa ra cô hai còn có sở thích chơi đấu vật đấy, chị gái của em sức khỏe yếu, chi bằng để anh đấu với em nhé?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT