**********

“Vậy sao?" Lê Hân Dư nhech khóe môi, cười tự giễu.

Cô chỉ mong Lăng Diệu buông tha cho mình sớm chút, nếu không có Lăng Diệu thì cuộc sống vốn luôn yên bình của cô sẽ không bị họ quay rầy.

Thế nhưng khi nụ cười này lọt vào mắt Y Nghê thì lại trở thành nhạo bảng.

Y Nghệ cảm thấy cô đang nhạo báng mình không biết tự lượng sức: “Lê Hân Dư, cô chớ vội vui mừng, lần này anh ấy xem video vẫn có thể tha thứ cho cô, đợi lần sau anh ấy tận mắt nhìn thấy cô lăn lộn trên giường với người đàn ông khác, để tôi xem thử anh ấy sẽ còn bảo bọc cô như hôm nay nữa không."

Lăng Diệu sa sầm mặt: "Y Nghê, tôi thấy cô cả đời này cũng không cần về nước nữa."

Lê Hân Dư ngẩng đầu nhìn Ý Nghê, ánh mắt xen lẫn nghi hoặc: "Video?" "Cô vẫn chưa biết chứ gì? Tôi biết chắc là cô vẫn chưa biết mà, nếu cô biết rồi thì làm gì còn mặt mũi ở bên cạnh anh ấy nữa” Ý Nghê mở miệng cười lớn đến gần như chảy cả nước mắt. "Con im miệng cho bố! Con còn chê mình gây chuyện chưa đủ hả?" Ông Y nóng nảy, hô lên với vệ sĩ: "Đứng ngây ra đó làm gì? Mau đưa cô chủ đi ngay cho tôi!"

Vệ sĩ nghe vậy bèn dứt khoát bịt miệng Y Nghệ, đẩy vào kiểm tra an ninh.

Y Nghê không nói gì nữa mà chỉ nhìn chằm chằm Lê Hân Dư bằng đôi mắt độc địa, cứ như đang hạ lời nguyền vô hình lên người cô.

Lăng Diệu ôm Lê Hân Dư vào lòng, cẩn thận nâng niu xoa xoa cánh tay của cô, ánh mắt tràn ngập xót xa: “Có đau không?"

Trong khoảng thời gian này cô đã bị thương quá nhiều, mà anh lại không muốn thấy cô bị thương lần nào nữa.

Chỉ đáng tiếc cô không nhìn thấy sự thâm tình trong mắt anh.

Lê Hân Dư đến cùng vẫn nhớ đến câu nói cuối cùng của Y Nghê: "Lúc nãy Y Nghê nói đến video nào vậy? Là cái của tôi với Giang Dật Hàn sao?" "Không biết." “Lăng Diệu, USB đó vẫn còn chứ?” Cô cũng muốn xem thử rốt cuộc nội dung bên trong là thế nào. Suy cho cùng vẫn phải xem video này mới có thể lần theo dấu vết mà điều tra, rốt cuộc là ai đang hãm hại cô và Giang Dật Hàn.

Nếu không có phương hướng nào cả thì chẳng khác gì mò kim đáy biển, quá khó khăn.

Lăng Diệu đột nhiên ôm chặt cô, cứ như muốn cô hòa làm một với cơ thể anh, lại giống như sợ có chạy mất. “Đợi chúng ta trở về từ nước Pháp, anh sao chép nội dung trong USB đó cho tôi một phần đi." "Không." Môi của anh chạm lên đỉnh đầu cô: "Hủy lâu rồi."

Nghe anh nói vậy, Lê Hân Dư cũng không truy hỏi tiếp nữa.

Cô chỉ thấy hơi đáng tiếc vì manh mối duy nhất lại bị cắt đứt.

Lăng Diệu biết cô đang nghĩ gì, anh cam đoan: "Anh sẽ điều tra những chuyện đó thật rõ ràng, rốt cuộc là ai đang hại em, anh sẽ tóm người đó đến trước mặt em để em xử lý."

Thế nhưng cô lại bật cười: "Nếu như kẻ chủ mưu là người tình cũ của anh, hoặc từng là quý nhân trong lòng anh hay người trong mộng của anh thì anh vẫn sẽ mặc tôi xử lý sao?”

Cô nói vậy rõ ràng là không tin tưởng anh. “Đúng vậy, bất kể là ai." “Vậy nếu người đó là anh thì sao?"

Anh nằm lấy tay cô rồi đặt lên ngực anh: “Anh chỉ nói một lần thôi, em nghe cho rõ đây.”

Cô hờ hững gật đầu.

Anh không hài lòng, dùng hai tay nâng mặt cô lên để cô nhìn thẳng vào anh.

Sau đó, anh mới nói rõ từng câu từng chữ: “Lê Hân Dư, anh sẽ không làm hại em, chuyện ở dưới tòa nhà Giang Thị và bao gồm cả những chuyện hỗn loạn trước kia tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa, anh sẽ đối xử với em thật tốt."

Tại sân bay nơi người đến người đi, anh năm tay cô đặt lên ngực mình, với thái độ trang trọng như đang thế nguyện.

Trong khoảnh khắc ấy đôi mắt của Lê Hân Dư dường như có thể ngăn cách mọi thứ, chỉ còn lại hình bóng của anh.

Thế nhưng khi hiệu ứng ngăn cách qua đi, cô chỉ còn sót lại nỗi đau buồn ngập tràn trong lòng.

Lăng Diệu nói: "Chúng ta hãy quên hết quá khứ và bắt đầu lại từ đầu. Bắt đầu hẹn hò yêu đương từ bước nắm tay như một cặp đôi bình thường nhất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play