"Âm", trong lòng cô như muốn nổ tung lên nhưng cô vẫn cố gắng làm ra vẻ không có chuyện gì.

Gọi anh ta đi cùng?

Anh đang đùa ư?

Vợ chồng kết hôn ba năm rồi nhưng chỉ gặp đúng ba lần, vừa ký xong đơn ly hôn nhưng từ lúc nào mối quan hệ lại trở nên thân thiết đến như vậy.

Cô dùng hết sức rút tay ra, cắn chặt môi: "Anh đang đùa gì vậy chứ, chúng ta rõ ràng cũng không thân thiết gì."

Vừa nói xong, Lê Hân Dư chợt phát hiện mình nói sai gì đó.

Vốn dĩ đem đơn ly hôn về nói chuyện rõ ràng với gia đình nhưng cuối cùng lại lấy Lăng Diệu là bia đỡ đạn, không những vậy anh ta còn giả vờ rất chân tình, vậy thì cô chỉ còn cách tự mình chịu vậy.

Quả nhiên, sau khi cô vừa dứt lời, ánh mắt của ba người nhà họ Lê vô cùng tò mò nhìn cô.

Trong khi đó Lăng Diệu lại bật cười nhìn cô nói: “Giận rồi ư?"

Lê Hân Dư ngẩn người ra, những gì cô nói đều là sự thật, có gì mà phải giận?

Cho đến khi nhìn thấy sắc mặt của Lê Khải Thiên thay đổi, có vẻ không hài lòng nhìn cô, Lê Hân Dư mới hiểu ra cô lại bị Lăng Diệu chơi cho một vố rồi.

Biểu hiện hiện giờ của anh giống như những gì không hòa hợp trong cuộc hôn nhân này là do cô không phối hợp mà có vậy. "Hân Dư, vợ chồng phải bao dung lẫn nhau” Lê Khải Thiên tức giận nhìn cô, dạy dỗ: “Ở nước ngoài ba năm tính khí cũng nên thay đổi đi. Vợ chồng cạnh nhau không nên hơi tí là giận dỗi."

Trong mắt gia đình họ Lê, những mưu kế của Lăng Diệu tất cả bỗng chốc đều trở thành lỗi của cô.

Lê Hân Dư không chịu được nữa tức giận chọc đũa: “Cũng sắp không phải là vợ chồng nữa rồi." Dù gì đơn ly hôn cả hai người họ đều đã ký rồi.

Lăng Diệu nhìn cô nói: “Em muốn ly hôn?" Khẩu khí giống như không muốn hiểu ý của cô là gì vậy.

Lê Hân Dư nhìn thấy sự châm biếm lạnh lẽo từ đáy mắt anh, lần này lại là anh cố tình.

Lần này, biểu cảm của Lê Khải Thiên nhìn cô lại càng không tốt.

Bữa ăn này không thể tiếp tục được nữa, cô lặng lẽ bỏ đũa xuống: "Con ăn no rồi, con xin phép về phòng trước."

Cô sợ mình cứ tiếp tục như vậy sẽ khiến Lăng Diệu phát điên lên.

Cô tự mình dùng hết sức nhấc chiếc va ly trắng để trong góc tường kéo lên tầng.

Vừa nhấc lên thì từ phía sau cô giơ ra một cánh tay, ẩn chiếc va ly xuống.

Thân hình vạm vỡ ấy áp sát vào lưng cô, Lăng Diệu tỏ ra tốt bụng: “Để anh xách giúp em."

Lê Hân Dư ngập ngừng, đầu óc xoay chuyển, uyển chuyển nói: "Cảm ơn. Nhưng không cần, tôi có thể tư xách được.”

Nhưng anh không thèm để ý tới sự phản đối của cô mà tự mình xách va ly lên lâu.

Bỗng dừng lại quay đầu kéo tay cô, nhẹ nhàng hỏi: "Phòng nào?"

Lê Hân Dư cáu kinh lắc lắc đầu. "Bên phải!”

Mẹ cô - bà Viên Vũ bỗng có chút gì đó khó hiểu, chẳng phải nói sẽ ly hôn u?

Tại sao trông như tình cảm vợ chồng đang trong giai đoạn nồng nhiệt nhất vậy? Một chút cũng không giống ly hôn.

Bà Viên Vũ thở dài nhìn ông Lê hỏi: “Khởi Thiên, Hân Dư đứa trẻ này có phải đang đùa chúng ta thôi không, hay là bọn nó vốn dĩ không muốn ly hôn?" "Là Lăng thiếu gia đang đùa chúng ta thôi." Lê Khải Thiên không phải không biết vợ mình, trên thương trường bao năm, ông sớm đã nhìn ra ý đồ của hai người bọn họ, nhưng ông vẫn phải giả vờ như không biết chuyện gì: “Trong cuộc hôn nhân này, dù gì đi nữa Hân Dư cũng không được ly hôn."

Bà Viên Vũ thở dài: "Nhưng Hân Dư đứa trẻ này ngay từ đầu đã không chịu kết hôn, kết hôn ba năm nó đều đi học ở nước ngoài, bây giờ về nước sợ không quen với cuộc sống nhà họ Lăng.

Lê Khải Thiên lạnh nhạt nói: “Không quen cũng phải quen."

Lê Nhã Trí nghe không hiểu, cô chỉ biết anh rể của cô là đẹp trai nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play