**********

Ngâm mình trong nước lạnh cả đêm, Lê Hân Dư hơi sốt nên uống hai viên thuốc cảm, quấn chăn dày cộp ở trong phòng ngủ cả ngày.

Nhưng cô càng ngủ càng mê man, không hết sốt mà ngược lại còn có hiện tượng chuyển thành sốt cao.

Miệng lưỡi khô khốc, cô kéo lê cơ thể mệt mỏi dậy, muốn đi rót ly nước.

Lăng Diệu đạp cửa đi vào, túm lấy cổ áo của cô, hung hăng nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt hung tàn: "Lê Hân Dư, rốt cuộc tối qua cô đã đi đâu?"

Cô xây xẩm mặt mày: “Nếuanh đã không tin tôi, vậy thì đừng hỏi tôi."

"Cô còn có mặt mũi nhắc đến từ tin tưởng với tôi?” Lăng Diệu cười gắn, đưa tay xách cô lên, ấn chặt ở giữa tường và ngực của mình: “Lê Hân Dư, có phải cô muốn chết không, cô lại dám giấu tôi đi thuê phòng với gã đàn ông khác!"

Lê Hân Dư kinh ngạc nhìn anh, thất vọng đến cùng cực: “Anh điều tra tôi?"

Anh không cần phải nói với bất cứ người nào, cô đi cả đêm không về, anh chỉ cần nhếch mép là có thể điều tra được tung tích của cô, nhưng anh không làm vậy, bởi vì anhtin cô.

Mặc dù ngoài miệng nói rất nhiều lời khó nghe nhưng anh vẫn tin tưởng cô.

Nhưng cô đã làm gì?

Đập một gậy vào đầu anh!

Lúc nhìn thấy cảnh trong USB, cô quần áo xộc xệch, bị Giang Dật Hàn bế vào phòng tắm, anh còn ôm ấp một tia hy vọng là cô đã uống say, có lẽ cô bị ép buộc.

Nhưng khi nhìn cơ thể của cô và Giang Dật Hàn dính chặt với nhau, nơi bí mật nhất cũng chạm vào nhau, anh không thể nào lừa mình dối người được.Cặp chân thon dài trắng nõn đó chủ động quấn trên hông của Giang Dật Hàn.

“Tôi cần phải điều tra cô? Cô nghĩ cô là cái thứ gì." Tay của anh di chuyển xuống dưới một chút, bóp cổ cô, cơn phẫn hận trong lồng ngực gần như sắp khiến anh nổ tung: "Nếu không phải sợ cô làm mất mặt tôi, mất mặt nhà họ Lăng, dù cô có chết tôi cũng chẳng thèm quan tâm."

“Vậy là ai nói với anh?" Hai mắt của cô đỏ ửng: “Y Nghê, hay là Lâm Nhã Thuần?"

Là ai nói chuyện này với Lăng Diệu? Sao người đó lại biết tối qua cô ở cùng với Giang DậtHàn? Nhất định là người đó! Nhất định là người đã hãm hại cô!

Từ khi ở bên cạnh anh thì cô mới liên tiếp bị người khác hãm hại. Cô chưa từng đắc tội với ai, hai mươi ba năm cuộc đời của cô đều trôi qua trong bình yên, kể từ khi gặp anh là tất cả đều thay đổi.

“Lăng Diệu, là ai? Là ai làm? Là ai hại tôi?" Lê Hân Dư điện cuồng lắc cánh tay của anh.

Nhưng anh lại kéo cô ngã xuống đất. Anh đứng nhìn cô từ trên cao xuống, giống như đang nhìn một thứ rác rưởi thấp hèn: “Lê Hân Dư, cô thật ti tiện."Anh tưởng rằng ít nhất cô sẽ nói thật với anh.

Nhưng cô lại đùn đẩy, đùn đẩy nói là người khác đang hãm hại cô.

Hãm hại?

Ha, đây đúng là chuyện nực cười.

Trong video cô tự bắt taxi, tự đến khách sạn.

Giang Dật Hàn cũng không hỏi thăm bất cứ người nào đã lập tức tìm được số phòng của cô. Đây là hãm hại? Rõ ràng là cuộc hẹn hò tự nguyện.

Hiển nhiên là cô đã uống rượu,thần trí không tỉnh táo lắm, nhưng tuyệt đối không đến mức ngay cả người đàn ông đang ôm cô là ai mà cũng không biết.

Hai người ở trong phòng hôn nhau, ôm nhau, cởi đồ... tất cả đều tự nhiên như vậy, thế mà Lê Hân Dư lại còn mặt mũi nói có người hãm hại cô?

“Là ai? Lăng Diệu, rốt cuộc là ai nói với anh? Rốt cuộc là ai?" Lê Hân Dư túm lấy tay anh, mắt ngấn nước: "Người đó đã chuốc thuốc tôi, là người đó gài bẫy tôi!”

Một cái tát giáng vào mặt cô.

Một tiếng “bốc” chói tai vanglên.

"Lê Hân Dư, cô thật không biết xấu hổ!” Mặt anh dữ tợn, chỉ hận không thể bóp chết người phụ nữ trước mặt.

Nhưng anh sợ dơ bẩn, ngay cả đụng vào cô cũng cảm thấy ghê tởm.

Anh móc USB ra, ném xuống trước mặt cô.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play