Nghe như vậy, thần sắc Mạnh Tử Nam rất khó coi ngã ngồi trên ghế.
Tay hắn không cẩn thận đụng vào nghiên mực, mực nước vẩy lên, làm hỏng một nửa nhân nghĩa lễ trí tín luận án.
“Điều này... Điều này không có khả năng!”
Mạnh Tử Nam liều mạng lắc đầu, không tin vào lời Dao Cơ nói.
“Không có khả năng? Ngươi thật không tin chút nào sao?”
Dao Cơ tiến lên từng bước, Mạnh Tử Nam từng bước lui lại.
Hắn kỳ vọng thái bình thịnh thế, hắn kỳ vọng bách tính an khang, lẽ nào chỉ là bọt nước?
Tất cả mọi người cho rằng thần nữ vốn dĩ là yêu nữ, là thái hậu?
Hắn làm sao tiếp nhận được chuyện này?
Nhưng nếu không phải dùng yêu thuật, tai sao hoàng thượng lại lấy nàng?
Đây là bất luân!
“Thái phó, ngươi thật muốn trơ mắt nhìn Thanh quốc suy vong trong tay yêu nữ kia sao?”
Mạnh Tử Nam hít sâu một hơi, trấn định lại.
“Nếu ngươi nói thật, ngươi đã hóa thành lệ quỷ, vì sao không giết nàng báo thù cho mình?”
Dao Cơ nheo cặp mắt, nhớ lại tình cảnh xế chiều hôm nay.
Mộ Thanh Yên quá mức rêu rao, bất kỳ là đại hôn hay là đứa trẻ tròn trăm ngày đều muốn cả nước oanh động, thiên hạ đều biết.
Đối với mấy tin tức này nàng ta không thấy sao được?
Một lần thì thôi, nhưng những ngày này tin tức đầy trời, tựa như đao nhọn, một lần lại một lần đâm vào lồng ngực nàng ta.
Nàng ta ở yêu giới mấy ngày?
Tư Mệnh ở nhân gian mấy ngày?
Nàng ta hận, nàng ta không cam lòng, nàng ta không thể nhịn được nữa!
Hôm nay nàng ta trốn khỏi yêu giới, vốn định giết Tư Mệnh cùng con trai nàng.
Bỗng có một đạo pháp lực đánh tới, khi vẫn chưa tới Tử Vân Cung đã bị bắn trở về.
Dao Cơ biết Mộ Thanh Yên đã chuẩn bị đầy đủ, bên ngoài Tử Vân Cung bố trí trận pháp, cắt đứt tất cả pháp lực, bảo vệ mình an toàn.
Cho nên, nàng ta cơ bản không vào được Tử Vân Cung!
“Ta vì sao không giết nàng?” Dao Cơ cười châm chọc: “Ta chỉ là lệ quỷ, nàng có nghìn năm đạo hạnh yêu ma!”
Sắc mặt Mạnh Tử Nam trắng bệch, thần sắc hết sức khó coi.
“Nàng cũng phải vượt qua đại kiếp nạn nghìn năm, vì độ kiếp, nàng nhất định phải hấp thu đủ khí vận, cho nên Thanh quốc phát triển không ngừng chính là lựa chọn tốt nhất!”
Nghe được hai chữ khí vận, thần tình Mạnh Tử Nam lập tức kích động.
Hắn chịu long ân của tiên đế, thề sẽ ra sức bảo vệ xã tắc Thanh quốc, liên quan đến vận mệnh Thanh quốc, hắn không thể ngồi yên không để ý!
“Ngươi không tin thì hãy thăm dò xem, không phải các ngươi chưa từng thấy hoàng hậu sao? Thừa dịp yến hội trăm ngày lần này, không bằng gặp một lần?”
Mạnh Tử Nam hít sâu một hơi, đầu loạn ong ong.
“Thái phó đại nhân, ta không cần ngươi báo thù, chỉ cần Thanh quốc bất diệt.”
Dao Cơ nói đến đây đã lệ rơi đầy mặt, thương tâm khóc lên.
“Ta và hoàng thượng ân ái như thế, nhưng cuối cùng lại...”
“Lãnh phi, ngươi đừng khóc...”
“Ta không sao, thái phó không cần tin lời nói của một bên ta, chờ ngươi sau khi xem xét thì sẽ biết được thôi.”
Mạnh Tử Nam gật đầu: “Chuyện này, ta nhất định sẽ tra ra manh mối!”
“Thái phó đại nhân, muốn tra thì có thể, nhưng ngàn vạn lần không nên rút dây động rừng, Mộ Thanh Yên rất gian xảo, một khi bị nàng phát hiện, sẽ cá chết lưới rách, Thanh quốc sẽ bị hủy hoại!”
“Ta sẽ chú ý.”
“Thái phó đại nhân, ta cáo từ trước.”
Sau khi Dao Cơ nói xong, thân hình lóe lên, rời khỏi thư phòng Mạnh Tử Nam.
Nàng ta vừa đi, ánh nến trong thư phòng sáng lên, rọi sáng nét u sầu trên khuôn mặt tang thương của Mạnh Tử Nam.
Ra khỏi thư phòng thái phó, Dao Cơ bay lên, đi thẳng đến hoàng cung.
Thân ảnh nàng ta trong nháy mắt liền bay tới trên Tử Vân Cung.
Xa xa, chỉ có thể nhìn đèn dầu bên trong tẩm điện Mộ Thanh Yên đã tắt.
Mà bên ngoài tẩm điện, thái giám của Quân Bắc Hàn – Tiểu Linh Tử đang gác đêm.
“Quả nhiên, lại qua đêm ở chỗ của tiện nhân đó.”
Dao Cơ cuộn chặt tay, toàn thân run rẩy.
“Một nhà ba người? Cuộc sống hạnh phúc? Vậy ta thì sao?”
''Ta ở yêu giới chịu khổ, kém xa các ngươi một phần vạn!”
Dao Cơ kích động không thôi, nàng ta vươn tay, khẽ vuốt đường máu đỏ trên má trái, vết thương kinh khủng, còn có cái gì đó dọc theo đường máu đỏ đi lên trên.
Mặt nàng ta, thân thể nàng ta, tất cả đều bị phá hủy.
Thời gian ở yêu giới, là khoảng thời gian thống khổ nhất của nàng ta cả đời này, nàng ta nhẫn đủ rồi, chịu đủ rồi, dẫu có chết... Cũng sẽ không quay lại đó nữa!
Nàng ta phải chịu dằn vặt trong mấy ngày nay, Tư Mệnh lại được hạnh phúc không gì sánh bằng.
Ngủ với nam nhân nàng ta yêu, thành thân sinh con, thiên hạ đều biết, khắp chốn vui mừng...
Ha ha ha... Dựa vào cái gì?
Nếu như không chiếm được, vậy thì cùng nhau hủy diệt đi!
Dao Cơ đưa tay, một đạo pháp lực đánh tiếp, nhưng pháp lực nàng ta không ngoài ý muốn bắn trở về.
“Pháp trận này đỡ được pháp lực nhưng không đỡ được lòng người, Tư Mệnh, ngươi chờ xem!”
Dao Cơ xoay người, rời khỏi Tử Vân Cung.
Vài ngày sau, yến mừng trăm ngày của Vân Triệt được tổ chức trong hoàng cung.
Yến mừng trăm ngày vô cùng náo nhiệt, văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích đều tề tựu ở đây.
Trên mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười, chỉ có thái phó Mạnh Tử Nam mặt ủ mày chau, vẻ mặt nghiêm túc.
Mãi đến khi nghe được một tiếng truyền báo: “Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm, thái tử giá lâm!”
Văn võ đại thần đồng thời đứng dậy, quỳ lạy hành lễ với ba người Quân Bắc Hàn Mộ Thanh Yên cùng Vân Triệt.
“Chúng ái khanh bình thân.”
“Tạ ơn hoàng thượng!”
Mộ Thanh Yên che mặt, ôm Vân Triệt ngồi ở bên người Quân Bắc Hàn.
Nàng không ngẩng đầu, chỉ lo Vân Triệt trong lòng, cũng không nhìn về phía người khác.
Nhưng nàng lại cảm giác được một ánh mắt tìm tòi nghiên cứu phóng thẳng tới phía nàng.
Mộ Thanh Yên ngẩng đầu, nhìn về phía ánh mắt đã thấy thái phó nhìn nàng chằm chằm.
Lão già cổ hủ này lại đang suy nghĩ cái gì thế?
Mộ Thanh Yên thu tầm mắt lại, tiếp tục cúi đầu nhìn Vân Triệt, lười quan sát tâm tư của những đại thần này.
Dù sao hiện tại có Quân Bắc Hàn ở đây, nàng cũng không cần lo lắng.
“Hôm nay là yến tròn trăm ngày của Vân Triệt, các ái khanh không cần đa lễ, cứ thả lỏng, tùy ý chút là được.”
Quân Bắc Hàn bưng một chén rượu lên, cười uống một hơi cạn sạch.
“Đa tạ hoàng thượng!”
Có lời này của Quân Bắc Hàn, nhóm văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích bắt đầu ăn.
Đồng thời vũ cơ tiến vào, nhảy một vũ điệu mềm mại.
Tiếng đàn sáo vờn quanh tai, Mộ Thanh Yên nghe có chút buồn ngủ, nàng đang định đứng dậy rời đi.
Chỉ thấy thái phó Mạnh Tử Nam bưng một chén rượu đi tới phía nàng.
“Vi thần tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Mộ Thanh Yên nhấc tay, biểu thị miễn lễ.
Ai cũng biết vị hoàng hậu này chẳng những che mặt, còn không nói chuyện.
Thật ra ban đầu không ai cảm thấy có vấn đề gì, khi thần nữ hạ phàm, nàng cũng đã như thế này rồi.
Nhưng sau ngày hôm qua gặp Dao Cơ, Mạnh Tử Nam đã sinh nghi ngờ, gấp gáp chứng thực.
“Hoàng hậu nương nương, vi thần cảm tạ người ở hành cung ra tay cứu vớt Thanh quốc.”
Mộ Thanh Yên nhẹ nhàng gật đầu.
“Cũng cảm tạ ngài vì Thanh quốc sinh hạ thái tử, vì Thanh quốc mở ra một thời kỳ thái bình thịnh thế!”
Mộ Thanh Yên như cũ gật đầu.
“Đáng tiếc...”
“Đáng tiếc tiên đế và thái hậu không nhìn thấy, nếu không bọn họ nhất định sẽ vui mừng.”
Mạnh Tử Nam nói hết lời, hắn ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát phản ứng của hoàng hậu.
Ai biết Mộ Thanh Yên vẫn gật đầu, cũng không có chút phản ứng dư thừa.
Nhưng Mạnh Tử Nam vẫn thấy rõ khóe mắt Mộ Thanh Yên mang theo một phần châm chọc.
Đây là thói quen của Mộ Thanh Yên, mỗi lần nhắc tới tiên đế, khóe mắt Mộ Thanh Yên đều sẽ không tự chủ mà toát ra một loại châm chọc.
Đây là Mạnh Tử Nam nhìn ba năm, nhớ kỹ vô cùng rõ ràng!
Cho nên hiện tại hắn có thể kết luận, Tử Anh thần nữ trước mắt, quả thực chính là thái hậu Mộ Thanh Yên!
Toàn thân hắn run lên, sắc mặt trắng bệch, nhất thời nhớ lại những lời tối hôm qua quỷ hồn Lãnh phi nói, tất cả đều hiện trong đầu một lần lại một lần.