Lúc này rất nhiều đại thần bị dọa đến ngu người, vừa nghe Nam Tư Trạch có biện pháp liền đồng ý.
“Đúng vậy, đúng vậy, khai đàn làm phép đi.”
“Phía trên hành cung thực sự có điềm lành sao? Có thể bảo hộ chúng ta sao?”
“Nếu như vậy chúng ta đều được cứu rồi!”
Quân Bắc Hàn nhíu chặt mày, thần sắc nghiêm túc, sau cùng hắn bảo mọi người yên tĩnh lại.
“Nếu đã như vậy, đạo trưởng khai đàn làm phép đi.” Quân Bắc Hàn nói.
“Vâng, Hoàng Thượng!”
Sau khi được sự khẳng định và cho phép của Quân Bắc Hàn, Nam Tư Trạch bắt đầu bày biện một tế đàn, trên tế đàn dán rất nhiều bùa.
Ông ta vung pháp kiếm trong tay lên, trên thân kiếm phát ra từng đạo ánh sáng.
Ở phía trước tế đàn, ánh sáng tỏa ra hình thành một trận pháp phức tạp.
Trận pháp phát ra từng cột nước, bắn thẳng lên trời xanh khiến người xem thán phục.
Qua một lúc sau, hắc khí đã lan tràn cả ao hoa sen, tràn ra.
Hung hăng chảy về phía những người ngoài hồ sen.
Không ít người sắc mặt trắng bệch lui về sau vài bước.
Nhưng vào lúc này, một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, trực tiếp chặn đứt hướng lan tràn của hắc khí về phía đám người.
Ngay sau đó, kim quang lóe sáng, một bóng dáng xinh đẹp yểu điệu thướt tha dần hiện ra trong kim quang.
Kim quang dần tản ra, một nữ tử che mặt, mặc bạch y chậm rãi từ bầu trời đáp xuống.
Chỗ nàng đáp xuống, bốn phía tiên khí phiêu dật, dường như có cầu vồng xuất hiện, khiến người ta trợn mắt há mồm, sinh lòng kính ngưỡng.
Sau khi nàng chậm rãi đáp xuống, bàn tay trắng nõn vung lên, hắc khí bên cạnh hồ sen nhất thời bị trừ khử đi.
Lúc nàng đưa tay, ấn kí đóa hoa màu tím trên tay trái đặc biệt rõ ràng, lại cực kỳ đẹp.
Nhưng vào lúc này, nàng bỗng phi thân lên, sau đó bay đến phía trên hồ sen.
Đôi tay nàng vung lên, vô số đóa hoa nhỏ màu tím bay ra, bay đến hồ sen.
Ngay sau đó, nước trong hồ sen bắt đầu quay cuồng, bên trong như có quái vật đang giãy giụa mãnh liệt.
Nước hồ cuồn cuộn càng mãnh liệt, đóa hoa tím trong tay nàng bay ra càng nhiều.
Cuối cùng, nàng đột nhiên thu lại, tất cả đóa hoa màu tím nhỏ va chạm với nước trong hồ sen.
Chỉ thấy một bóng dáng màu đen xông ra từ trong nước, lại bị những cánh hoa màu tím xung quanh buộc chặt.
Nó không ngừng giãy dụa, hoa nhỏ màu tím vây quanh càng chặt, tình hình cực kì gay cấn khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Nhưng vào lúc này, “Rầm” một tiếng nổ vang lên, bóng dáng màu đen bị nổ tung, toàn bộ đóa hoa màu tím biến mất trong khoảng khắc, tiêu tán trong không trung.
Sau khi tất cả chấm dứt, khôi phục sự yên lặng.
Nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn về đám người phía sau.
Nam Tư Trạch vội vàng quỳ xuống: “Bần đạo bái kiến thần nữ!”
Thấy Nam Tư Trạch quỳ như vậy, văn võ bá quan phía sau Quân Bắc Hàn cũng đều quỳ xuống.
“Bái kiến thần nữ.”
Thần nữ vung tay lên, giữa không trung xuất hiện mấy chữ màu vàng thật to.
“Mọi người không cần đa lễ, ta là Tử Anh thần nữ, hữu duyên đi ngang qua nơi đây, nhận được tín hiệu cầu cứu nên đến đây để trừ yêu.”
Sau khi thấy hàng chữ trên, tất cả mọi người đều sáng tỏ, nguyên lai trước mặt bọn họ là Tử Anh thần nữ!
” Thần nữ, yêu nghiệt bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, chỉ sợ có thể có đồng bọn, xin ngài lưu lại giúp ta trừ yêu, đảm bảo bình an một phương!”
Nam Tư Trạch bỗng nhiên mở miệng hi vọng Tử Anh thần nữ lưu lại.
Tử Anh Thần nữ khẽ nhíu mày, sau một lúc suy nghĩ liền gật đầu.
Khi Tử Anh thần nữ đồng ý ở lại, hầu như tất cả mọi người đều đứng lên nhảy nhót hoan hô.
Lúc này chỉ Quân Bắc Hàn có sắc mặt trầm tĩnh, bình tĩnh như cũ, khóe miệng vẽ ra một nụ cười thản nhiên yếu ớt.
“Vậy trẫm an bài cho thần nữ vào ở Cam Tuyền Cung, khanh xem được không?”
Tử Anh thần nữ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Nghe thấy an bài như vậy, không ít đại thần cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng suy nghĩ một chút lại hợp tình hợp lý.
Cam Tuyền Cung là cung điện của hoàng đế và thái hậu, thái hậu đã qua đời, bây giờ đón Tử Anh thần nữ vào Cam Tuyền Cung, có ý tứ sâu xa.
Buổi sáng dài dằng dặc cuối cùng cũng chấm dứt.
Đạo trưởng Nam Tư Trạch được tôn sùng là quốc sư, Tử Anh thần nữ vào ở Cam Tuyền Cung, yêu quái ở hành cung bị loại trừ.
Tất cả mọi người đều yên tâm, đại điển tế tổ có thể tiếp tục tiến hành.
Một chỗ yên tĩnh trong sân nhỏ của Cam Tuyền cung.
Mộ Thanh Yên nằm nghiêng trên ghế quý phi, lười biếng híp mắt.
Bên người nàng, một cung nữ đang thật cẩn thận vẽ lên mu bàn tay trái một họa tiết hoa anh đào.
“A…”
Mộ Thanh Yên đau đến mức tay run lên, chân mày nhíu chặt.
Quân Bắc Hàn ngồi bên người Mộ Thanh Yên, dùng tay xoa đầu nàng.
“Thanh Yên, chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ xong.”
Mộ Thanh Yên thở dài, thật ra nàng không phải là người sợ đau.
Nhưng sau khi mang thai, cả người càng lúc càng lười, tính tình cũng càng ngày càng kém, cái gì cũng sợ, sợ đau sợ khổ, sợ ủy khuất.
” Thái hậu thật đáng thương, người nhìn ta.”
Con thỏ đứng bên cạnh, hưng phấn vươn tay trái, trên đó xuất hiện một đóa hoa anh đào màu tím.
Con thỏ lắc lắc tay, lập tức hoa anh đào màu tím liền biến mất không thấy bóng dáng.
Nàng lại lắc lắc tay, hoa anh đào màu tím lại xuất hiện, lặp lại vài lần, lắc quên cả trời đất.
“Thái hậu, người xem ta có phép thuật, có thể đổi tới đổi lui, không cần vẽ đau như vậy! Người không có, không có cách nào hết đau!”
Mộ Thanh Yên liếc con thỏ trắng một cái, đây là đang khoe khoang phép thuật với nàng?
Nhớ năm đó, khi nàng vẫn là Tư Mệnh, con thỏ này không cần nghi ngờ sẽ được làm món khai vị.
Hiện giờ thế nhưng lại bị một con thỏ pháp lực thấp kém lừa gạt quần chúng xem thường?
“Còn không phải là pháp thuật ngươi quá yếu? Bằng không cứ biến cho ta một cái là được rồi, còn muốn ta vẽ.”
Mộ Thanh Yên hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ ghét bỏ.
“Ta cũng muốn, nhưng mà phép thuật của ta không đủ, sau khi cho người một lúc liền biến mất.”
Con thỏ bĩu môi, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Giả trang thành thần nữ hạ phàm chơi rất thích sao?” Mộ Thanh Yên giương mắt hỏi.
Con thỏ gật đầu như giã tỏi, hưng phấn không thôi.
“Chơi rất vui, tròng mắt những người đó trừng như chuông đồng, bị thủ thuật che mắt dọa cho sửng sốt, haha…Thật khờ.”
“Đó là vì trước đấy bọn họ bị yêu quái trong truyền thuyết và những người khác mất mạng làm cho sợ hãi mới không cần suy nghĩ mà tin tưởng ngươi.”
Cho đến hôm nay Mộ Thanh Yên mới biết được toàn bộ kế hoạch của Quân Bắc Hàn.
Mượn danh yêu quái, giết chết tai họa bên người, đồng thời để cho thái hậu biến mất vĩnh viễn.
Lại đến thần nữ giáng trần, thân phận tôn quý, hào quang vạn trượng, vậy nếu như lập hậu thì không ai có thể phản đối.
Tâm tư Quân Bắc Hàn cẩn thận thâm trầm, từng bước mưu đồ, tỉ mỉ bố trí làm Mộ Thanh Yên thật sự thán phục.
“Thật đáng tiếc, hôm nay vậy mà không cho ta nói chuyện, ta còn muốn phổ độ chúng sinh, giáo huấn người phàm cơ!”
Con thỏ chưa thỏa mãn nháy nháy mắt, nhớ lại lúc ấy mọi người sùng bái, hào quang bắn bốn phía thật oai phong.
Con thỏ vừa nói xong, Mộ Thanh Yên và Quân Bắc Hàn không nhịn được mà bật cười.
“Nếu cho ngươi nói chuyện, trò hay này sẽ biến thành trò hài, chắc chắn sẽ bị lộ.” Mộ Thanh Yên cười nói.
Lúc này, Quân Bắc Hàn lại bồi thêm một câu: “Lúc ngươi che mặt không nói chuyện mới giống thần nữ.”
Con thỏ nghe được trợn mắt há hốc mồm, ngón tay run rẩy chỉ vào hai người bọn họ.
“Các người liên hợp lại khi dễ ta.”
“Ừm, phụ xướng phu tùy*.”
Quân Bắc Hàn hào phóng thừa nhận, không có chút ngượng ngùng nào.
“……..”
Con thỏ dậm chân, vèo cái chạy mất dạng.
Yêu vật đã bị trừ khử, thần nữ ở lại, quốc sư đến, đại điển tế tổ có thể tiến hành thuận lợi.
Sau khi tế tổ kết thúc, Quân Bắc Hàn dẫn đầu các đại thần vui mừng về triều.
Tang lễ thái hậu Mộ Thanh Yên hết sức đơn giản.
Đơn giản khiến chẳng ai có thể tưởng tượng đây từng là thái hậu buông rèm chấp chính, quyền lực nằm trong tay, oai phong một cõi.
Bị chết ngoài ý muốn, tang lễ đơn giản, không người nhớ đến, rơi vào kết cục này cũng làm người ta mười phần thổn thức.
Sau ba ngày tang lễ của Thái hậu, Quân Bắc Hàn tuyên bố lập Tử Anh thần nữ làm hậu.
Chưa cùng bất kỳ đại thần nào thương lượng, thánh chỉ nhanh chóng ban xuống.
Có thể thấy được quyết tâm cùng quyết định của Quân Bắc Hàn không cho phép bất kỳ kẻ nào thay đổi.
Đối với điều này, rất nhiều người cảm thấy bất ngờ, nhưng lại không tìm ra bất kỳ khuyết điểm gì.
Bàn về thân phận, Tử Anh thần nữ so với bất kỳ kẻ nào đều tôn quý hơn.
Bàn về công trạng, Tử Anh thần nữ diệt trừ yêu quái cứu vớt toàn bộ triều đình.
Bất kỳ chỗ nào cũng không tìm ra khuyết điểm.
Thánh chỉ này ban xuống làm tan nát vô số trái tim thiếu nữ, nhưng cùng thần nữ so sánh lại tự biết xấu hổ, một chút không phục cũng không dám có.
Sau khi Tử Anh thần nữ vào hoàng cung, liền vào ở cùng Quân Bắc Hàn bên trong Ung Hòa Cung, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Ung Hòa Cung.
Mộ Thanh Yên đang trong cung tản bộ, bốn tháng mang thai, bụng nàng đã hơi lớn, nhìn ra được một chút.
Mấy ngày nay, tới giờ nàng ăn rồi lại ngủ, ngủ lại ăn, qua những ngày sâu gạo này chắc phải béo lên một vòng.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rơi xuống, chiếu lên khuôn mặt trắng noãn của Mộ Thanh Yên.
Nhìn cảnh sắc cả vườn, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, Mộ Thanh Yên bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc không gì hơn.
Người nàng yêu cũng yêu nàng như vậy.
Cùng nàng ở một chỗ nuôi dưỡng bảo bảo.
Mộ Thanh Yên khẽ đặt tay trên bụng, cảm nhận đứa bé bên trong, đây là đứa con đầu tiên của nàng.