Đứng trước quán xiên nướng, Âu Dương Nhất Nhất cùng Tư Kiêu tiến vào ngồi ở nơi hai người thường ngồi.

Chủ quán hình như đã quen với Âu Dương Nhất Nhất cùng Tư Kiêu tới để ăn, chủ quán hỏi.
" Hai người lại như cũ đúng không?"
Âu Dương Nhất Nhất trả lời: "Ừm."
Một tiếng trước, Âu Dương Nhất Nhất thấy tinh thần của Tư Kiêu tụt dốc không phanh thế là rủ cậu đi ăn thịt nướng.
Đồ ăn được đưa ra, Âu Dương Nhất Nhất nhìn 5 dĩa xiên cừu nướng thì tốc chiến tốc thắng ăn với Tư Kiêu.
"Ê ê mày thấy hoa khôi hồi cao trung đó không, người đang ngồi đằng kia đó kìa."
" Có, có tao tưởng hoa khôi như cô ấy giống như tiên nữ trên trời giáng thế thì không ăn đồ phàm trần như chúng ta nữa chứ."
" Đúng thật là không ngờ."
Ba người bây giờ đang đứng trước quán xiên nướng, Tinh Hâm chống tay phải lên trái xoa cằm nhìn Âu Dương Nhất Nhất với ánh mắt quan sát.
Ánh sáng trên đèn đường xuyên qua những tán lá chiều lên mặt hắn khiến khuôn mặt hoàn mĩ của Kim Dạ mờ nhạt.

Trong lòng Kim Dạ từ khi đứng trước quán đã nhìn chằm chằm Âu Dương Nhất Nhất, trong lòng hắn trạng thái tình kinh ngạc chuyển sang vui vẻ ập đến.

Kim Dạ không ngờ hắn đi ăn thế này cũng được gặp cô, nếu ngày nào cũng đi ăn lại được gặp cô thế này thì chắc ngày nào hắn cũng đi tới quán này ăn quá.
Diệp Khang Nhẫn vỗ vai Kim Dạ với Tinh Hâm bên trái bên phải, Diệp Khang Nhẫn nhìn hai người thật thần thì nói.
" Hai người không ăn thì tao vào ăn."
Lúc này Kim Dạ với Tinh Hâm mới định thần lại, một trước một sau đi vào.

Phục vụ nhìn ba người đã vãi chỗ thì tới tiếp đón, hỏi.
"Ba vị gọi gì ạ?"
Phục vụ đưa ba người ba cái menu, Tinh Hâm xem thực đơn xong chuẩn bị gọi món thì Kim Dạ đã nói trước.
" Gọi như cô gái kia."
Kim Dạ nhìn phía Âu Dương Nhất Nhất nói với phục vụ.

Phục vụ nhìn 5 dĩa xiên cừu nướng lại nhìn Kim Dạ, thái độ lễ phép hỏi.
" Cậu còn muốn gọi món gì nữa không ạ?"
“ Không.”
Người phục vụ lấy thực đơn từ ba người xong thì quay người rời đi, Tinh Hâm mắt chữ A miệng chữ O nhìn Kim Dạ, giọng cậu phẫn nộ lên án hắn.
“ Kim thiếu, cậu gọi một món ăn một mình à??”
Diệp Khang Nhẫn cũng gật đầu bên cạnh phụ họa, anh cũng không chấp nhận hành vi này cũng Kim Dạ được.

Nhưng Kim Dạ nhìn Âu Dương Nhất Nhất rồi gọi món giống cô thì anh đã nghĩ ra một khả năng, nhưng cái khả năng ấy trong đầu ấy đã bị Diệp Khang Nhẫn vùi lấp.
Kim Dạ trả lời cho giọng nói đầy phẫn nộ của Tinh Hâm: “ Chuộc tội?”
Hai từ của Kim Dạ khiến Tinh Hâm im lặng luôn, Tinh Hâm nói: “ Dù sao tôi cũng nhiều tiền, gọi thêm đi.”
Tinh Hâm nói mà không ai trả lời, Tinh Hâm nhìn hai người đang cầm điện thoại, phẫn nộ lại một lần nữa nổi dậy.
“ Hai cậu không nói thì không có đồ mà ăn đâu đấy!”
Ba con quạc đen lướt qua đầu Tinh Hâm, cậu mặc kệ hai người kia luôn mà kêu phục vụ gọi đồ ăn.

Kim Dạ vào mục tin nhắn, nhắn tin với Âu Dương Nhất Nhất.
[ “ Em đang làm gì vậy? _Bầu Trời”]
Bên phía Âu Dương Nhất Nhất, cô với Tư Kiêu ăn hết xiên này đến xiên khác, đến khi hết đồ ăn rồi thì gọi tiếp cùng vài chai bia với phục vụ.
Đồ ăn với bia được đưa ra thì hai người lại tiếp tục ăn, tửu lượng của Tư Kiêu kém nên khi cậu uống được 2 chai bia đã say nhèm rồi.

Tư Kiêu vòng người qua ngồi bên cạnh Âu Dương Nhất Nhất, cậu ôm vai cô, nỗi lòng trong lòng bấy lâu nay được nói ra hết với giọng có phần nghẹn ngào.
“ Nhất Nhất muội muội, vì sao cô ấy lại gửi lại quà mà ta từng tặng chứ huhu..”
Hoá ra là chuyện này, trong số người bạn gái cũ của Tư Kiêu, cô gái này hình như là lịch sự nhất luôn đó.

Âu Dương Nhất Nhất thầm trong lòng một tiếng khen ngợi đối với cô gái kia.
Âu Dương Nhất Nhất khoác vai Tư Kiêu, cô vỗ nhẹ gương mặt đang dựa vào vai mình, an ủi nói với tên này.
“ Không có người này thì có người khác, không sao không sao.”
Gương mặt Tư Kiêu ửng hồng do say dựa vào vai cô bây giờ đã gật đầu xuống mà ngủ rồi.

Âu Dương Nhất Nhất vì tên này mà đau đâu hơn N lần.
Cách 3 cái bàn, Kim Dạ nhìn Tư Kiêu hết ôm cô rồi đến dựa vào vai cô, đôi đũa trong lòng bàn tay đã gãy ra bốn.

Diệp Khang Nhẫn nhìn Kim Dạ rồi nhìn về phía Kim Dạ đang nhìn thì khả năng trong lòng đoạn đầu mơ hồ bây giờ đã chắc chắn rồi.
Đến khi Âu Dương Nhất Nhất ôm hờ kéo Tư Kiêu đến quầy thanh toán rồi kéo cậu ra xe đi về.

Kim Dạ nhìn mà hết hứng muốn ăn, hắn đứng dậy nói với Tinh Hâm và Diệp Khang Nhẫn.
“ Tôi về trước.”
Kim Dạ quay người rời đi.

Đi ra quán xiên nướng,
bước chân của Kim Dạ thông thả đi từng bước dưới bóng cây.

Hắn nhìn lên bầu trời trong đêm khuya, trong đầu lướt qua những đoạn vừa rồi.

Lần trước Âu Dương Nhất Nhất nhắn tin với hắn rằng “ Nhớ anh.” không lẽ là tên ban nãy ăn với cô?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play