Chùm đen pha lê chiếu từ trên trần nhà làm cả phòng khách được sáng lên bởi nó.
Kim lão gia gia đang ngồi uống trà do người giúp việc đưa lên.
Ông uống xong để tách trà xuống, nhìn Kim Dạ cùng Hàn Nhất Nhất từ phía phòng bếp đi ra ân ân ái ái.
Trong lòng ông vui vẻ mỉm cười, tình cảm của hai đứa nhỏ thật tốt.
Kim Dạ bế Hàn Nhất Nhất ngồi xuống bên cạnh mình ở chiếc ghế đôi bên cạnh sô pha lớn mà Kim lão gia gia đang ngồi.
Người giúp việc đem dĩa hoa quả đưa lên rồi lui xuống.
Kim Dạ lấy cho Hàn Nhất Nhất ăn từng miếng.
Hàn Nhất Nhất ngại ngùng lấy ăn rồi nói với hắn.
" Em tự lấy được."
Kim Dạ thấy cô ngại ngùng cũng không lấy giúp nữa.
Ông nội Kim nhìn hai đứa cháu của mình, ông cười vui vẻ, nếp nhăn đều tích tụ lại trên mắt của ông.
Ông vui vẻ vỗ đùi nói : " Tốt, lần đầu tiên ta mới thấy được Dạ Dạ quan tâm người khác như thế đấy.
Rất tốt."
Hàn Nhất Nhất ngại ngùng, mặt cô đỏ như có thể tỏa khói ra, cô cúi đầu nhìn mũi bàn chân của mình không dám ngẩng đầu.
Kim Dạ cười mỉm đáp lời ông nội Kim : " Vợ cháu mà, phải khác chứ ạ ."
Nghe tiếng cười của ông nội Kim càng vui vẻ hơn.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa nhà bước vào là ba Kim.
Người giúp việc đi từ sau lưng ba Kim bước vào, bên trái tay cầm vali chạy lên lầu.
Ông nội Kim thấy ba Kim cũng không có thái độ gì, chứng tỏ là vẫn chưa nguôi giận với Kim Vong Cơ.
Kim Vong Cơ mặc bộ vest đen trên người, tướng mạo của ông với Kim Dạ có vài nét giống nhau đều rất đẹp trai.
Có thể thấy được Kim Dạ là phiên bản nhỏ của Kim Vong Cơ.
Đang ăn hoa quả thì thấy ba chồng từ cửa bước vào,Hàn Nhất Nhất đứng dậy chào Kim Vong Cơ.
" Con chào bác."
Kim Vong Cơ thu liễm lại khí lạnh bên người mình xuống, vẫy tay nói.
" Được rồi, con ngồi xuống đi.
Đã đính hôn thì nên đổi cách xưng hô rồi đấy."
Hàn Nhất Nhất ngồi xuống rờ tai cười ngại ngùng.
" Dạ."
Ba Kim gật đầu không nói gì, ông tiến tới chào ông nội Kim.
" Ba."
Kim lão gia gia không bày sắc mặt tốt với Kim Vong Cơ.
" Hừ." Là câu đáp lại ba Kim.
Ba Kim ngồi xuống ghế còn dư, nhìn Kim Dạ cùng Hàn Nhất Nhất đang ngồi với nhau, giọng dù đã thu liễm nhưng vẫn còn lạnh lùng phát ra.
" Hai đứa lúc nào mới có con cho ba bồng?"
Kim lão gia gia ngồi ở ghế sô pha chính giữa, nghe con trai nói với cháu trai như vậy cũng nói vài câu thêm dầu vào lửa.
" Ta cũng đợi chắt nữa đấy."
Khuôn mặt Hàn Nhất Nhất trong nháy mắt đỏ như huyết, Kim Dạ nhìn cô, cười thầm trong lòng, trả lời ba Kim.
" Vẫn còn sớm mà ông nội, còn chưa kết hôn nữa."
Nghe câu trả lời của Kim Dạ, ba Kim thấy cũng có lí không nói thêm gì nữa.
Nhưng Kim lão gia gia sao có thể bỏ qua cho hắn được?
" Kết hôn ta muốn có cháu ngay lập tức, biết không? Đến ngày nào đó ta đột ngột rời khỏi thế gian thì sao có thể nhìn chắt được đây."
Tiếng thở dài của sau câu nói của Kim lão gia gia kết thúc.
Kim Vong Cơ cùng Kim Dạ nhíu mày, cha con đồng thanh nói.
" Ba/Ông nội, nói bậy gì thế?!"
Lại một tiếng thở dài.
" Hazzz."
Ông nội Kim chỉ thở dài rồi thôi.
Kim Vong Cơ nhíu mày, giọng lộ rõ vẻ không thích câu mà ba mình nói nhưng vẫn nhẹ nhàng nói với Kim lão gia gia.
" Lần sao ba đừng suy nghĩ lung tung nữa nhé."
Sau câu nói của ba Kim, xung quanh là khoảng bầu trời im lặng.
Ông nội Kim thấy do mình mới lâm vào tình cảnh khó xử này thì cố gắng làm dịu không khí đi.
" Ông nội chỉ nói chọc hai đứa thôi, đừng làm quá lên như thế chứ ."
Kim lão gia gia hoàn toàn lơ đi câu nói của ba Kim.
Thấy Kim Dạ cùng Kim Vong Cơ đều không muốn nói chuyện, chỉ còn Hàn Nhất Nhất trả lời ông nội Kim.
" Không sao đâu ông nội ."