Sáng sớm, ngoài đường trẻ nhỏ, người lớn, người già trai gái đều thức dậy thật sớm làm những kế hoạch hôm nay của mình.
Trong căn biệt thự nào đó, người làm đang tưới những bông hoa hồng xung quanh căn biệt thự, sáng sớm khiến cho chúng đã xinh đẹp nhờ sương còn được tắm mát bởi dòng nước lạnh còn đẹp hơn gấp bội.
Vào trong căn biệt thự, Hàn Nhất Nhất đang ăn sáng cùng Kim Dạ thì bị tin tức của hắn làm cô đột ngột không tiêu hoá nổi nghẹn thức ăn.
Đưa cô cốc nước rồi vuốt lưng cô, Hàn Nhất Nhất mới khá hơn.

Cô trố mắt hỏi Kim Dạ.
“ Anh nói chiều nay ông nội sẽ tới?”
Kim Dạ gật đầu, ăn tiếp bữa sáng : “ Ừm.”
Hàn Nhất Nhất lại nói tiếp.
“ Sao đột ngột vậy, em còn chưa chuẩn bị gì cả.”
“ Ngày chúng ta đính hôn, ông nội đi thăm bà con ở Mĩ nên không kịp tới.

Ông nội hôm qua vừa về muốn thăm cháu dâu là em, tính cách ông hiền lành nên em không cần lo lắng gì nhiều.

Dù gì lúc nhỏ em cũng đã thường chơi cờ vây với ông rồi.”
Tin tức chơi cờ vây với Kim lão gia gia lúc nhỏ là do ông nói cho hắn nên hắn mới biết được, Kim Dạ còn biết được lúc nhỏ hắn thường bảo vệ Hàn Nhất Nhất do ông nói làm hắn cũng thập phần kinh ngạc.

Còn bên cạnh Hàn Nhất Nhất, cô đang suy nghĩ, hồi nhỏ là chị gái song sinh của cô chơi với ông nội Kim chứ không phải cô aaaa.
Làm sao Hàn Nhất Nhất có thể nói ra lí do cô lo lắng được bây giờ.

Đối với cô đây là lần đầu gặp Kim lão gia gia được không đây.
Hàn Nhất Nhất cố tỏ ra bình tĩnh, nói với Kim Dạ.
“ A, em biết rồi.

Anh bảo ông đừng tới, chúng ta tới thăm ông là được rồi, ông đã già để ông đừng đi lại gì nhiều cho mệt.”
Kim Dạ cũng thật hợp tình hợp lí nên ngay sau bữa ăn sáng đã gọi sang cho ông nội Kim.

Hắn truyền lại hết những gì Hàn Nhất Nhất nói với mình thuật lại với Kim lão gia gia làm ông khen ngợi không ngớt.
“ Cháu dâu thật tốt, cháu dâu thật tốt nha.

Còn biết suy nghĩ cho lão già này, rất tốt.”
Kim lão gia gia khen ngợi Hàn Nhất Nhất, trong lòng hắn cũng vui lây với ông.

Hai ông cháu lại nói chuyện thêm một hồi thì cúp máy.
Chiều đến, Kim Dạ tới chỗ làm Hàn Nhất Nhất đón cô về biệt thự.

Hắn tính sẽ đi thẳng tới chỗ Kim lão gia gia nhưng bị cô ngăn cản, nói là về thay áo quần đã.
Cô nghĩ, đi tới chỗ ông nội Kim trong lần đầu gặp đã mặc bộ đồ công sở thì không hợp lí cho lắm.

Thay áo quần thì tất nhiên không thể thiếu quà rồi.
Hàn Nhất Nhất lại lôi Kim Dạ vào siêu thị mua những đồ dành cho người già cùng những món mà cô tham khảo từ ba Hàn ông nội Kim thích.
Tới Kim gia đã không phải buổi chiều nữa mà sang buổi tối luôn rồi.

Xe vừa đậu, người giúp việc đã thông báo đến quản gia, quản gia nói với Kim lão gia gia.
Lúc Kim Dạ với Hàn Nhất Nhất bước vào, Kim lão gia gia đã ngồi sẵn ở sô pha như đã đợi hai người từ lâu.
Ông không trách hai người vì sao tối mới đến mà chỉ kêu Kim Dạ cùng Hàn Nhất Nhất tới chỗ ông ngồi.
Người làm rót trà cùng trái cây đem ra.

Phải nói thật căn biệt thự Kim gia mà ông nội Kim sống cũng lớn quá đi.

Không biết chục người nhét có thừa phòng không nữa kìa.
Kim Dạ cầm hai tay đều là quà đưa cho quản gia, nói với Kim Lão gia gia.
“ Đều là quà của Nhất Nhất, cô ấy sợ ông không vui tính mua thêm nữa đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play