" Nhất Nhất, sau 3 tháng thực tập, chúc mừng em đã trở thành nhân viên chính thức của công ty nhé."
" Chúc mừng cô nha Nhất Nhất."
" Chúc mừng."
" Tốt lắm Nhất Nhất."
Tiếng chúc mừng vang lên liên tục, Hàn Nhất Nhất mỉm cười cúi đầu cảm ơn tất cả mọi người, đến lúc trưởng phòng kêu giải tán mới dừng lại.
Hàn Nhất Nhất ngồi vào ghế, làm việc nghiêm túc.
Cô tự nhủ rằng phải phấn đấu trở thành một luật sư thật giỏi để hoàn thành ước mơ từ bé của mình.
Không ai biết rằng, trong một góc nào đó có một chiếc máy quay lén loại binh nhỏ gắn trên tường đang phát ra chớp chớp màu đỏ.
Ngày qua ngày, Hàn Nhất Nhất từ tình yêu đến tình bạn đều trôi qua tốt đẹp.
Bỗng một buổi tối, có một sự việc xảy ra được truyền thông săn tin nhanh chóng, được xếp top 1 tìm kiếm trên *baidu .
*baidu : chính là google của Trung Quốc.
Tối hôm đấy, một hội bạn thân hai trai một gái toàn là *nam kiều nữ tiếu.
*nam kiều nữ tiếu: nam đẹp nữ xinh.
“ Dự Hoán, cậu ăn ở kiểu gì mà bị kiện là hiếp dâm đó rồi, hahaha..”
Dự Hoán nhíu mày, tức giận nói : “ Cười người hôm trước hôm sau người cười, tôi ghim.”
Hàn Nhất Nhất nhìn hai tên đấu võ miệng với nhau chỉ lắc đầu cười trừ.
Cung Chỉnh thấy cô mắt nhìn chằm chằm máy điện thoại chơi game không chú ý lấy coca thay nước cam.
Anh nhíu mày giật lấy điện thoại của cô, giọng dạy dỗ: “ Cậu lo ăn trước đi, đừng chơi game nữa, suýt lấy coca mà uống rồi kìa.”
Hàn Nhất Nhất không vui, nói: “ Cậu trả tôi điện thoại trước.”
Ba người đang ăn vui vẻ thì nghe được tin bát quái đang thảo luận của bàn bên cạnh.
" Không biết nhà Âu Dương bây giờ sao rồi nhỉ?"
" Nhưng không phải bảo mật nhà Âu Dương cao lắm sao, tôi nghe nói một con ruồi còn chưa chắc đã vào được."
" Ai biết được, có khi bị gài hay không?"
" Chịu thôi, có khi là tin báo lá cải đấy."
" Không đâu, nhà báo này nổi tiếng toàn tin sự thật thôi."
" Ăn đi, đồ ăn nguội rồi."
...
Cung Chỉnh với Dự Hoán đang ăn nên không chú ý đến nhưng Hàn Nhất Nhất lại nghe rõ mồn một.
Cô hoảng loạn đứng dậy đột ngột, tiếng ghế bị đẩy ra chói tai thu hút ánh mắt của mọi người trong quán.
Dự Hoán cùng Cung Chỉnh trên đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn cô.
Hàn Nhất Nhất bước tới hỏi hai người vừa nói chuyện bát quái, giọng có chút run rẩy.
" Hai...!hai người vừa nói nhà Âu Dương bị làm sao?"
Một người trong đấy mặc dù không hiểu gì nhưng vẫn thành thật trả lời: " Nhà Âu Dương bị nổ đó, cô không biết lên baidu tìm là sẽ có."
Tay cô run lên, lấy điện thoại trong túi ra lên baidu tìm như lời người đó nói.
Nhìn bài báo được viết chi chít chữ cùng tấm ảnh lửa to cả bầu trời, đối với cô nhìn căn biệt thự bị cháy do lửa nhiều người sẽ không tin lúc này nhưng cô lại tin.
Hàn Nhất Nhất không nói một lời chạy nhanh ra ngoài bắt xe đi tới nhà Âu Dương.
Ngồi trên xe, Cung Chỉnh gọi tới.
" Cậu đi đâu vậy."
Hàn Nhất Nhất trả lời qua loa sau đó tắt máy: " Tôi có việc gấp, các cậu ăn đi."
Cung Chỉnh bên kia nhìn màn hình điện thoại di động tắt đi cuộc trò chuyện, anh cũng không còn hứng thú ăn với Dự Hoán nữa.
Dự Hoán cũng giống anh, hai người nhìn nhau hiểu ý đi thanh toán xong rời đi.
Dù gì thiếu một người cũng sẽ ăn không ngon.
Hàn Nhất Nhất tới chỗ cần đến, nhìn đám lửa to bao trùm căn biệt thự thì sững sờ đứng đấy.
Người qua đường xe đến xe đi đều nhìn vào một cái, cứu hỏa thì đang ra sức dập lửa, cảnh sát thì xem tình hình, không ai chú ý đến cô cả.
Tiếng chuông di động vang lên mới khiến cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ đang chảy trong đầu.
Nghe điện thoại mới biết hoá ra là Âu Dương Tề Minh.
" Nhất Nhất, cả nhà không sao."
Nghe anh nói vậy mới khiến cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cô lại thắc mắc một việc quan trọng hơn.
" Anh hai, đã tìm ra kẻ phóng hoả chưa ạ?"
Âu Dương Tề Minh trầm tư trong giây lát, dường như suy nghĩ có nên nói cho cô biết hay không, trả lời:
" Chuyện này đang điều tra, em không cần phải suy nghĩ nhiều, khuya rồi nghỉ ngơi đi."
“ Dạ.”
Nghe lời anh trai, cô xoay lưng bắt xe trở về nhà.
Trong một bóng cây nào đó, ánh mắt hắn luôn chăm chú nhìn cô từ khi cô xuống xe.
Bóng đêm bao trùm khiến hàn khí xung quanh hắn bao phủ ngày càng nặng.
Tâm tình phức tạp, cũng có khẳng định từ lâu trong lòng mình chắc chắn hơn.
Trên đời này, hắn không tin chuyện có thể sống lại nhưng không tin không có nghĩa không thể xảy ra.
Nếu như đúng thật là Âu Dương Nhất Nhất, hắn có lẽ sẽ rất vui vẻ đi.
Lần cuối gặp cô với thận phận là Âu Dương Nhất Nhất là bia mộ cô, lần thứ hai gặp lại trở thành Hàn Nhất Nhất còn là vị hôn phu của hắn.
Kim Dạ nghĩ rằng, duyên phận chăng? Duyên phận đã định hắn và cô dù thế nào vẫn ở bên nhau? Chuyện này nói như vậy nhưng vẫn chỉ là nói.
Kim Dạ thấy không còn chuyện gì nữa liền rời đi trong bóng đêm.