Suốt quãng đường từ phim trường về, hai câu nói của Tân Mộ Ngôn cứ văng vắng bên tai cô mãi không thôi “Trong mắt bọn họ, em chính là một kẻ yếu có thể dễ dàng ức hiếp”
“Nếu như muốn sau này không bị người khác ức hiếp, không bị người khác gài bãy nữa… Thì hãy cố gắng biến mình trở nên mạnh hơn, giãm bọn họ dưới chân em”
Dẫm bọn họ dưới chân cô…
Cô nhắm mắt lại, hai tay đang buông thõng bên người cũng lặng lẽ nắm lại thật chặt.
Có lẽ cô chỉ có thể đi con đường này mà thôi.
Lần này may mà có Tân Mộ Ngôn giải quyết giúp cô.
Thế còn lần sau thì sao?
Lần sau nữa thì sao?
Chỉ cần cô còn sống tiếp ở đây thì không thể tránh gặp mặt hay dây dưa với hai người kia mãi được.
Nếu vậy thì thà rằng…
Làm như những gì mà Tân Mộ Ngôn nói, dẫm bọn họ dưới chân cô!
Cô vừa nghĩ tới đó thì xe đã dừng ở cửa biệt thự của nhà họ Tân.
Lúc đi lên tầng, cô phát hiện Tân Tinh Thiên đang lén lén lút lút đi ra khỏi phòng cô.
Cậu nhóc vừa quay đầu lại thì nhìn thấy ngay đôi mắt tò mò nhìn cậu nhóc của Tô Ánh Nguyệt Cậu nhóc sợ hết hồn, vừa cất tiếng chào cô vừa lén lút nhích về phía phòng làm việc nhỏ: “Mẹ về sớm thế ạ?”
Tô Ánh Nguyệt chặn đường của cậu nhóc: “Con vào phòng mẹ làm gì thế?”
“Không có gì ạ”
Tân Tinh Thiên dẩu môi, quay mặt lại nhìn ra chỗ đầu cầu thang: “Bố về rồi”
Tô Ánh Nguyệt cau mày. Sao Tân Mộ Ngôn bảo là anh phải đến công ty mà?
Cô quay lại nhìn theo bản năng. Chỗ đầu cầu thang trống trơn, chẳng có ai cả “Rầm!”
Sau lưng cô vang lên tiếng đóng sập cửa của phòng làm việc nhỏ.
Cô lại cúi xuống nhìn, Tân Tinh Thiên đã chạy mất hút.
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu đầy bất đắc dĩ, bấy giờ cô mới đi về phòng mình.
Trên bàn sách trong phòng cô có hai chồng sách rất cao.
Hóa ra vừa nấy Tân Tinh Thiên lén lút vào phòng cô là để đưa sách cho cô?
Cô hơi cau mày, bước tới, mở từng quyển một ra xem.
Tất cả chỗ đó đều là sách tham khảo cho việc đóng phim, có sách nâng cao kĩ năng diễn xuất, có sách về những việc cần chú ý khi đóng phim, thậm chí còn có sách giáo khoa chuyên ngành diễn xuất nữa Giữa hai chồng sách là một tấm thiệp chúc mừng màu lam nhạt.
Trên chiếc thiệp chúc mừng là mấy dòng chữ nhỏ, nét chữ rõ ràng đẹp đẽ.
“Chúc mừng mẹ đã thực hiện được ước mơ của mình, trở thành một diễn viên chân chính. Mong mẹ sẽ càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Cục cưng của mẹ, Tình Vân, Tỉnh Thiên.”
Tô Ánh Nguyệt cầm tấm thiệp trong tay, cô cảm thấy lòng mình cực kì ấm áp.
Cô muốn làm diễn viên là bởi vì một tai nạn khi còn bé.
Sau tai nạn đó, ý nghĩ muốn được trở thành một diễn viên xuất sắc đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc trong lòng cô.
Tuy sau đó cô có thi đỗ trường sân khấu điện ảnh, nhưng cuối cùng lại vì Trình Hiếu Quân mà không thể hoàn thành được giấc mộng của mình Mấy năm qua, dù là người nhà họ Tô hay là Giản Thành Công và tất cả những người thân của cô, bọn họ đều không ủng hộ cô làm diễn viên.
Cô cũng dần dần quen với việc làm diễn viên đóng thế, chưa bao giờ hi vọng mình có thể hoàn thành được giấc mộng ban đầu.
Nhưng bây giờ thì…
Tuy cô mới chỉ trở thành người thân của hai đứa bé Tinh Vân và Tinh Thiên này được có một tháng, nhưng hai đứa bé lại cố gắng ủng hộ giấc mơ diễn viên của cô một cách hết mình.
Cô càng nghĩ lại càng thấy cảm động muốn khóc.
Cô sụt sịt mũi, cẩn thận gấp tấm thiệp chúc mừng lại, bỏ vào trong ví tiền.
Sau đó cô sắp xếp phân loại đống sách trên bàn, lấy ra một quyến, bắt đầu đọc một cách chăm chú.
“Anh à”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT