Xe về đến biệt thự của nhà họ Tần.

Tô Ánh Nguyệt bước xuống xe, vừa bước vào cửa, Tân Tình Thiên đã chạy ra đón.

Cậu nhóc ôm một bó hoa hồng lớn trên tay: “Mẹ ơi, chúc mừng mẹ!”

Tô Ánh Nguyệt nhận lấy hoa hồng: “Chúc mừng?”

“Cuối cùng mẹ cũng không cần làm diễn viên đóng thế nữa rồi, con và anh trai đều rất vuil”

Tân Tinh Thiên nhìn cô cười tủm tỉm: “Anh trai còn đặc biệt chuẩn bị trà sữa cho mẹt”

Tô Ánh Nguyệt có chút cảm động, cô ngồi xổm xuống, ôm lấy khuôn mặt của Tần Tinh Thiên, nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu nhóc một cái: “Cảm ơn con”

Bằng mắt thường cũng có thể thấy khuôn mặt cậu nhóc đỏ bừng lên.

Cậu nhóc ngượng ngùng quay đi, “Con…con” “Con lên lầu tìm anh trai xuống!”

Nói xong, cậu nhóc đẩy Tô Ánh Nguyệt ra rồi bỏ chạy.

Tô Ánh Nguyệt bị dáng vẻ của Tân Tinh Thiên chọc cười: “Một đứa trẻ nhỏ như vậy.

còn có thể biết xấu hổ”

Phía sau cô, người đàn ông cao lớn tao nhã cởi áo vest đưa cho người giúp việc, “Cái này là di truyền đấy”

Người phụ nữ dừng một chút, quay đầu nhìn anh: “Di truyền?”

“Đúng vậy”

Tô Ánh Nguyệt cau mày: “Mẹ của Tân Tinh Thiên và Tân Tinh Vân rất dễ xấu hổ sao?”



Tân Mộ Ngôn khẽ liếc cô một cái: “Không có.

“Vậy anh nói cái này là di truyền? Không phải di truyền từ mẹ của bọn nhỏ..”

Cô nói xong, chuyển ánh mắt nhìn lên người anh: “Chẳng lẽ là di truyền từ anh?”

Đôi mắt sâu như mực của người đàn ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, nhàn nhạt thốt ra một chữ: “Ừ”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

Ánh mắt của anh quá nóng bỏng, cũng quá nguy hiểm, cô vội vàng quay mặt đi không nhìn anh: “Anh đừng đùa tôi, anh làm sao có thể dễ xấu hổ được.”

“Tôi như vậy đấy”

Người đàn ông nhìn cô, trên môi nở nụ cười như có như không: “Nếu em không tin, thử hôn tôi một cái xem?”

Lời nói của anh như một quả cầu lửa, trực tiếp thiêu đốt từ trên mặt đến toàn thân Tô Ánh Nguyệt.

“Mẹ ơi, mẹ hôn một cái thử xem”

Cái đầu nhỏ tinh nghịch của Tân Tinh Vân ló ra từ lan can cầu thang, cười tủm tỉm nhìn cô chằm chằm: “Con cũng muốn xem dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ của bối”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

Người phụ nữ mặt đỏ tim đập, cản chặt môi, xoay người chạy trối chết vào bếp.

Sau khi vào bếp, cô không quên đóng cửa bếp lại.

Qua lớp kính mờ, Tân Mộ Ngôn nhìn bóng lưng người phụ nữ dựa vào cửa bếp, trên môi nở một nụ cười thản nhiên Anh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tần Tinh Thiên ở trên lầu.

Tân Tinh Thiên cũng đang nhìn anh.



Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng, cậu nhóc phá hư chuyện tốt của bố đã bại trận ảo não trở lại phòng tố khổ với anh trai.

“Bố là muốn chiếm tiện nghi của mẹ.”

Tân Tinh Thiên ngồi trên chiếc ghế nhỏ, hai tay ôm ngực, khuôn mặt phập phồng vì tức giận.

Tân Tinh Tiên ngồi trên bàn học, trên tay cầm cuốn sách lập trình trông còn khó hiểu đối với người lớn, nhìn cậu nhóc cười nhạt: “Bọn họ là vợ chồng hợp pháp”

“Nhưng bố lại chưa nói thích mẹ”

Tần Tinh Thiên bĩu môi, vẻ mặt vẫn không ng: “Em xem trong phim hoạt hình, hoàng tử luôn tỏ tình với công chúa, rồi mới có thể chiếm tiện nghi của công chúa!”

Câu nói của cậu nhóc khiến tay Tần Tinh Vân hơi khựng lại Sau một lúc, cậu bé lật một trang sách lập.

trình tiếp tục đọc: “Em nên xem cái gì trưởng thành hơn Tân Tinh Thiên bĩu môi, “Cái gì mới là trưởng thành?”

Tân Tinh Vân đưa tay ném một bản “Lý thuyết Kỹ thuật Cơ khí” qua: “Cái này”

“Em không muốn trở thành một tên mọt sách như anh”

Tân Tinh Thiên đặt cuốn sách lại trên bàn, lấy máy tính bảng ra: “Em muốn làm một đứa trẻ bình thường”

Tần Tinh Vân liếc nhìn cậu nhóc một cái, lắc đầu.

Đứa em trai này của cậu bé, có chỉ số IQ cao như cậu bé, nhưng lại là một cậu nhóc gì cũng không hiểu.

Thực sự không biết là cậu nhóc ngây thơ thật hay đang giả vờ ngây thơ.

Ngày hôm sau, khi Tô Ánh Nguyệt đến phim trường, tổng đạo diễn và Trình Hiếu Quân đã đợi cô ở cửa.

“Ánh Nguyệt, cô thực sự là ngôi sao may mắn của tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play